CHUYẾN PHIÊU LƯU MỚI - Trang 85

Anne bật khóc. Julian vòng tay ôm lấy cô em gái nhỏ và một lần nữa nói

lại với ba người lớn.

“Xin đừng ép Anne nữa ạ! Mọi người không thấy nó đang hoang mang

sao?”

“Chúng ta sẽ để George phải tự nói ra khi nào cô nhóc quyết định về

nhà,” thầy Roland nói. “Tôi chắc chắn cô nhóc biết vì sao cái chai lại ở đó,
và nếu chính nó là người để cái chai đó thì hẳn nó phải vào trong phòng
nghiên cứu, và nó là người duy nhất đã vào đó.”

Dù chỉ trong một giây, bọn con trai cũng không thể nghĩ là George lại đi

làm một việc như vậy - phá hủy công việc của cha mình. Anne sợ chuyện
ấy là thật và chính điều đó khiến nó khổ sở. Nó thút tha thút thít trong vòng
tay Julian.

“Khi George về nhà, bảo nó đến phòng ta ngay,” chú Quentin bực bội ra

lệnh. “Sao có thể làm việc được giữa những chuyện đau đầu như thế này?
Ta đã luôn phản đối cho trẻ con ở trong nhà này mà.”

Ông sầm sầm ra khỏi phòng, cao lêu đêu, cáu kỉnh, trán cau. Bọn trẻ

mừng khi thấy ông chú đi khỏi. Thầy Roland gập mạnh chỗ sách vở trên
bàn lại.

“Sáng nay chúng ta không thể học gì thêm nữa,” ông ta nói. “Các trò

mặc đồ vào và ra ngoài đi dạo cho tới giờ ăn.”

Thầy Roland và cô của bọn trẻ bỏ đi. “Anh không biết liệu thầy Roland

có định đi cùng mình không,” Julian nói nhỏ, “nhưng mình phải chuồn đi
trước. Mình phải tìm George mà cảnh báo với nó về những gì đang xảy ra.”

“Đúng vậy!” Dick nói. “Lau nước mắt đi Anne yêu quý. Nhanh lên và

mặc đồ vào. Chúng ta sẽ chuồn qua cửa vườn trước khi thầy Roland xuống
nhà. Em cá là George lại ra chỗ vách đá thôi. Chúng ta sẽ gặp được cậu ấy!”
Ba đứa trẻ khoác quần áo ấm vào rồi lặng lẽ lẻn ra qua cửa vườn. Chúng
chạy trên con đường dẫn qua vườn và ra cổng trước khi thầy Roland kịp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.