CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 135

Tôi đang miên man suy nghĩ, bên ngoài hành lang bỗng vang
lên tiếng bước chân.

Tiếng bước chân nghe thật nhẹ nhàng, là tiếng đôi giày cao gót
của con gái.

Ngoài hành lang vắng lặng đó, tiếng bước chân nghe càng vang.

Tiếng bước chân đó dừng ở cánh cửa văn phòng chúng tôi, có
tiếng gõ cửa: “Cộc cộc” vang lên.

Tôi và Lưu Đào cùng nhìn ra cửa, chúng tôi không nói gì, bỗng
cánh cửa được mở ra.

Một người con gái mặc quần áo màu đen đang đứng giữa cánh
cửa tối om. Lấp ló đường nét thân thể lồi lõm, trong ánh trăng
mờ mờ nó càng nổi lên rõ rệt hơn.

ánh trăng màu trắng rọi vào mặt cô ta trông sắc mặt tái nhợt,
nhìn thấy cô ta, cổ họng tôi như có lửa đang đốt.

Tôi hỏi “Cô gái, cô tìm ai?”

Cô ta không trả lời tôi, mà nói “Ở đây hình như mất điện rồi”.

Tôi không nói gì, Lưu Đào nhanh nhảu nói “Đúng, ở đây mất
điện rồi”.

Người con gái áo đen nói “Mất điện thì càng tốt, chúng ta làm
chuyện tình trong bóng tối thì rất phù hợp”.

Tôi hỏi “Chuyện tình gì trong bóng tối lại thích hợp?”.

Người con gái áo đen nói “Nói ví dụ, chơi trò chơi trốn tìm chẳng
hạn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.