CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 187

Đã đến tầng hai mươi rồi, tôi vừa bước được nửa bước ra khỏi
cầu thang máy, Lạp Lạp mắt sáng tay nhanh, đẩy tôi một cái và
nói:

“Anh còn muốn làm cái gì nữa, như là rơi mất tim rồi sao? Đúng
là anh sợ rồi sao?”. Nói rồi môi cô ta cong lên, lộ ra nụ cười giống
như người thời cổ. Tim tôi bỗng đập mạnh, trên nóc cầu thang
máy như có luồng gió mạnh, lạnh thấu xương.

Lạp Lạp kêu lên kinh ngạc “A”, da đầu tôi co chặt lại, hai chân
mềm nhũn ra, người dựa vào thành cầu thang.

Lạp Lạp nói “Hỏng rồi, quên không đem chút đồ uống lên đây”,
con nha đầu chết tiệt này, trong khi sợ không có gì uống thì làm
sao mà kêu to vậy.

Tôi từ từ thở ra, lúng túng cười, cũng rất xấu hổ khi nói ra, sợ cô
ta cho là đồ nhát gan.

Đèn ngoài hành lang bật sáng lên, các công ty khác đều đã đóng
cửa, máy vi tính của tôi và Lạp Lạp vẫn bật sáng, tất cả vẫn như
cũ, hình như không có ai qua chỗ này, là do tôi lo bò trắng răng
rồi.

Lạp Lạp nhìn đông nhìn tây rồi liến thoắng nói “Kẻ trộm đâu?
Kẻ trộm đâu rồi?”, vừa nói vừa cười.

Tôi thật không muốn ngồi lại bên bàn nữa, cái cô bé này, mở
mồm ra là nói những lời quá quắt, thật không biết thương
người.

Tôi nói “Lạp Lạp, cô đừng làm tổn thương tôi nữa, tôi mà nhát
gan như vậy sao tôi có thể làm quản lý được chứ, cô nghĩ xem có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.