CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 265

Tôi nhìn ông ấy rất lâu, rồi chào “Giám đốc Thôi, tôi đi về trước
đây”.

Ông ấy gật đầu rồi lại nói với tôi “Anh cũng nên cẩn thận một
chút”.

Một câu nói làm tôi cảm thấy lo lắng, tôi cũng gật đầu, và quay
người đi ra.

Ngoài trời đã tối đen như mực, không biết trời mưa khi nào, tôi
lại không đem áo mưa, mưa làm toàn thân tôi lạnh run lên. Bốn
bề mọi người đều mặc áo mưa, và tất tả ngược xuôi.

Tôi không nhìn rõ mặt họ, cũng không biết họ tên là gì.

Trong đầu tôi bỗng nặng trĩu, mạch máu như muốn vỡ ra, có thể
do mấy ngày nay tinh thần lo lắng nhiều. Tôi nhắm nghiền mắt,
giơ ngón tay lên bấm bấm, sau khi mở mắt ra thì trước mắt tôi
bỗng có một chiếc ô xuất hiện trong bóng tối. Tôi nhìn kỹ lại
hình như người con trai đang giơ cao chiếc ô trên đầu, mặc quần
áo màu ghi, thân thể gầy gò rúm ró, bước chân xiêu vẹo, ngật
ngưỡng, lập cập tiến về phía tôi.

Tôi hơi hoảng hốt, sao người này cứ lờ đờ đi trong mưa như vậy?
Tôi cố không muốn nghĩ nhiều, đi nhanh về phía trước, khi chỉ
còn cách người đó một mét, thì vành ô của anh ta bỗng giơ cao
lên, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt gầy đầy xương không máu
đang nhìn tôi. Bỗng tôi thấy quen quen, nhưng trong lúc đó
không nghĩ ra là ai, khi đi ngang qua, tôi quay nhìn lần nữa, thì
lại không nhìn thấy người đó đâu.

Tôi dụi dụi mắt, nhìn ngang nhìn dọc không thấy. Tôi rùng
mình một cái, cố nhớ lại dáng người đó, cuối cùng lục hết trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.