CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 272

trăm vạn nuôi người sống, thanh toán một lần cho xưởng
khuôn Hy Vọng Mới, sau đó xưởng này chuyển tiền cho bố mẹ
của người bị chết. Từ nay không người nào nói đến chuyện này
nữa.

Ngày qua ngày Tiểu Hồ vẫn chưa thấy trở về.

Thoáng một cái mà đã một tháng trôi qua, năm mới đến rồi,
phía cảnh sát vẫn nỗ lực tìm kiếm, nhưng vẫn không nhận được
một thông tin nào về Tiểu Hồ cả. Sống không thấy người, chết
không thấy xác, làm cho tôi cảm thấy bồn chồn, khó chịu. Bộ
phận chúng tôi tuyển một người đến làm thay công việc của
Tiểu Hồ, nhưng hàng ngày tôi cứ nhìn thấy người đó ngồi ở chỗ
Tiểu Hồ, tôi lại liên tưởng đó là Tiểu Hồ đang ngồi trước mặt tôi.

Tôi nghi ngờ có lẽ tôi sẽ bị chuyện này là ảnh hưởng tới thần
kinh, và sẽ suy sụp tinh thần mất.

Còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, những người không phải là
người Thẩm Quyến đều đang chuẩn bị hành lý về quê, tôi cũng
là người ngoại tỉnh, cũng thu dọn hành lý, đặt mua vé trước để
chuẩn bị về. Vé tàu hoả gần Tết không dễ gì mua được, gọi điện
thoại đặt vé cũng không đặt được, phải đến trực tiếp để xếp
hàng mua vé của ngày 27 tháng Mười hai âm lịch.

Phòng bán vé tàu có những mười mấy cửa bán, nhưng cửa nào
cũng xếp hàng dài như đuôi rồng, xếp hàng đến tận trời tối đen
vẫn chưa được.

Tốc độ xuất vé quá chậm, những người xếp hàng không thấy
nhúc nhích về phía trước tí nào cả, đến lúc tôi cảm thấy chán
nản, tôi nhìn ngang nhìn dọc, đã xếp hàng những nửa ngày rồi
mà mình vẫn ở mãi sau đuôi, bầu trời đã tối đen lại càng tối đen
hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.