12
Ngày hôm sau ông Chu bị mời đến đồn, cảnh sát gọi tôi và Giám
đốc Thôi đến nhận dạng. Cảnh sát không bắt nhầm người, tôi và
Giám đốc Thôi nhìn qua tấm kính liền nhận ra ngay anh ta. Ông
ta ngồi trên chiếc ghế xalông, dáng vẻ rất bình tĩnh, đi quanh
anh ta là một anh cảnh sát đang hỏi anh ta mấy câu gì đó, anh ta
có vẻ rất bất bình với anh cảnh sát, một thời gian nói rất to. Tuy
nhiên cảnh sát phải giữ anh ta thêm.
Đã qua mấy ngày xét hỏi, nhưng vẫn chưa có kết quả, ông Chu
khẳng định là anh ta không có liên quan gì đến sự mất tích của
Tiểu Hồ, cũng không thừa nhận đã để răng của Tiểu Hồ vào máy
fax.
Do chưa đầy đủ chứng cứ nên cho cảnh sát rơi vào thế bí.
Đồng thời việc tìm cứu Tiểu Hồ cũng không có gì tiến triển,
trong xưởng của ông Chu, nhà kho, xưởng nhà, nhà xí, vv... tất
cả chỗ nào Tiểu Hồ có thể chui được, họ đều tìm lục lên hết,
nhưng vẫn không thấy thân thể của Tiểu Hồ đâu cả.
Trong bộ phận công ty bảo hiểm chúng tôi sẽ có người bị nghi
ngờ, nhưng không ai có thể biết là ai cả, càng dẫn đến sự việc
phát sinh đó càng ngày càng mơ hồ, không hiểu do đâu.
Người nào cũng muốn tìm cho nhanh ra đáp án, trong lòng
người nào cũng nơm nớp khi có ai hỏi đến vấn đề đó. áp lực đè
nặng xuống, cuối cùng công ty chấp nhận bồi thường, hồ sơ
nhanh chóng được ký hết, bao gồm, phí bệnh viện, tiền bồi
thường người chết, bồi thường thương tật, bồi thường hơn một