CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 303

Nhưng chỉ thò ra mỗi một nửa người, còn nửa trên đầu thì bị lấp
trong tủ quần áo, bị đống quần áo vùi mất mặt, có lẽ bị chết rồi
mới không động tĩnh gì như vậy.

Tim tôi đập thình thịch, cẩn thận gọi lần nữa, Tống Lan vẫn
không phản ứng gì.

Tôi đang định từ từ đi lại, thì bỗng nhìn thấy người cô ta dựng
thẳng đứng lên, nhoáng một cái mềm nhũn ra và đổ uỵch
xuống đất, bất động.

Tống Lan chết rồi, tôi nhìn thấy mặt cô ta lần này là lần cuối
cùng.

Mặt cô ta thâm tím lại, mồm há hốc, mắt trợn ngược lên, trợn về
đúng hướng tôi, nước bọt trắng xoá từ trong mồm cô ta chảy ra,
ướt đẫm cằm, trên mặt cũng hằn thành đường máu đỏ tím, tay
của cô ta vẫn tóm lấy cổ của mình, như cố lấy hết sức để hít thở.

Một tiếng thét thất thanh từ phía sau, mấy người đồng nghiệp
sợ quá chạy như điên ra khỏi phòng. Tôi ngây người ra nhìn, hai
chân không nhúc nhích được nữa, một tốp người chạy vào, lúc
đó tôi mới hồi tỉnh và run lên bần bật, đa phần những người
lãnh đạo đã đến, lúc đó con gái con trai đều ngó nghiêng trước
mắt tôi, toàn cảnh hiện trường trở nên hỗn loạn.

Tôi co rúm lại trong góc phòng, cảm thấy tim như muốn nổ
tung ra, sợ hãi và thấy khó chịu. Đang hoang mang nghe thấy
tiếng của ai đó nói là tim của Tống Lan vẫn đập, mạch là 120,
hình như cũng nhìn thấy bóng của Dương Lợi Lợi và Vương Tử
Di. Tống Lan bị khiêng lên cáng đưa đến bệnh viện.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta làm sao rồi?” Vương Tử Di
không biết quay lại khi nào, nhìn thấy tôi vẫn đứng ở trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.