CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 304

phòng thay quần áo đó, cúi đầu hỏi, tỏ vẻ lo lắng.

Nhìn thấy biểu hiện đó, tôi dần dần tỉnh ngộ, không được mê
muội quá đối với người con trai như này.

“Xin lỗi chủ nhiệm Vương, tôi không biết, tôi đến đã thấy như
thế này rồi”

Tôi mặc kệ anh ta đứng ở đó, đi ra ngoài. Những người vây
quanh phòng thay đồ đó cũng tản ra hết.

Trong lòng tôi không biết phải làm như thế nào, không phải là
mùi vị gì lắm, trước mắt vẫn còn đó cảnh đau thương chuyện
Tống Lan vừa xảy ra.

Đứng một lúc, vừa đi ra khỏi phòng thay quần áo, đám người
chắn khuất bóng Mạc Như đứng phía hành lang xa xa, mặt
không có biểu hiện gì nhìn về phía phòng thay quần áo. Tức
khắc nhìn thấy khoé miệng từ từ mở ra, dưới quầng mắt phát ra
một ánh sáng hoang mang kỳ quái.

Tôi bỗng cảm thấy kinh hãi.

Mắt thần của Mạc Như, giống như người búp bê không sinh
mệnh trên bàn của cô ta, ánh mắt đó như xuyên qua tất cả
chướng ngại vô hình và có hình, điên loạn như muốn cắt tất cả
các đồ vật ra nát vụn.

“Mạc Như “.

Tôi đi lại gần.

“Ừ!”, cô ta hơi giật mình, giống như vừa bị đánh thức dậy.
“Chuyện gì vậy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.