CHUYỆN QUÁI DỊ Ở CÔNG SỞ - Trang 327

“Em hỏi tôi, em có thay đổi không, còn nhớ tôi đã trả lời như thế
nào không? Nếu như bây giờ em lại hỏi tôi, tôi vẫn trả lời như
vậy”.

Tôi chăm chú nhìn anh ấy, nước mắt cứ tuôn ra.

Tôi rất nhanh được xuất viện, sau đó đến công ty làm thủ tục
xin thôi việc. Lô Phương rất hiểu tâm tình của tôi, sau đó đã
giúp tôi tìm công việc mới. Khi tôi làm thủ tục giao tài liệu cho
đồng nghiệp, tôi phát hiện ra con búp bê người của Mạc Như bị
rơi xuống góc bàn, bẩn không thành hình gì cả.

Tôi đưa con búp bê này đi, đưa nó đi đến bệnh viện nơi Mạc Như
chữa bệnh ở đó, bác sĩ nói bệnh Mạc Như không thể cứu chữa
được.

Tôi đến thì Mạc Như đã ngủ. Mạc Như không phải là người bệnh
dễ bị kích động, cho nên y tá dặn tôi không được đánh thức cô ta
dậy, nếu dậy là cô ta đi theo về ngay. Tôi ngồi bên giường của cô
ta, nhìn cô ta nằm im ở đó, lông mi dài hơi động đậy, giống như
đứa bé mới sinh ra.

Mạc Như, tôi đến thăm cô đây.

Tôi lấy con búp bê từ trong bọc ra, để ở cạnh gối nằm của cô ta.
Búp bê đã được tôi chải chuốt cho sạch sẽ, và vẫn giống như
ngày trước.

Mạc Như, xin lỗi. Hãy tha lỗi cho tôi, đã lợi dụng cô. Tha lỗi cho
tôi, tôi đã không nói cho cô hay quan hệ giữa tôi và Vương Tử Di,
tha lỗi cho tôi, trước khi anh ta đến công ty, ý nguyện của anh ta
là nhằm vào các cô, các cô là mục tiêu của anh ta. Tôi quá yêu
Vương Tử Di, yêu đến hoàn toàn không tự mình làm chủ được
tình cảm, tôi biết rõ là anh ta không bao giờ chung tình với tôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.