CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 17

Sắc mặt Hiểu Khê chợt tái nhợt, cô ấp úng nói: “Đồng, cậu không

được nói lung tung”.

Đồng cười đau khổ, ánh mắt càng u buồn: “Đó là sự thật. Trước khi

cậu xuất hiện, mình cứ ngỡ anh ấy yêu mình bởi anh ấy đối xử với mình rất
tốt, rất dịu dàng, ai cũng nhận ra điều đó. Nhưng khi cậu xuất hiện, mọi
việc đã hoàn toàn thay đổi”.

Hiểu Khê sợ hãi thanh minh: “Vô lý, trong lòng mình chỉ có Lưu

Băng, mình chỉ coi Giản Triệt như một người anh mà thôi”.

Song có vẻ Đồng không chút mảy may bị tác động bởi những lời lẽ

của Hiểu Khê. Cô vẫn nói tiếp bằng giọng đều đều: “Thực ra, chỉ cần nhìn
ánh mắt anh ấy dành cho cậu, mình đã hiểu cả. Mình đã lo lắng, sợ hãi rằng
cậu sẽ giành mất anh ấy. Mình đã cố gắng vượt qua mọi rào cản để bày tỏ
tình cảm với Triệt. Nhưng… mình đã thất bại”.

Hiểu Khê la lớn: “Không phải vậy đâu. Cậu và anh Triệt là…”, rồi cô

chợt nhớ ra phải ngưng bặt, gắng không để bí mật to lớn này bị vuột ra khỏi
miệng trước khi Giản Triệt cho phép nói.

Đồng xua tay, vẻ chán nản: “Hiểu Khê, cậu quá ngây thơ, quá dễ tin

người. Đừng thương hại cho mình. Mình không yếu đuối, không đáng
thương như cậu nghĩ đâu”.

Hiểu Khê xót xa nhìn Đồng, trái tim cô như bị vò xé, cô rất muốn nói

thật với Đồng về cái bí mật ghê gớm kia, rằng Đồng chính là em gái cùng
cha khác mẹ với Giản Triệt, song cô lại không dám.

Giọng Đồng đầy đau đớn, u uất: “Từ nhỏ mình lớn lên trong Liệt

Viêm Đường. Mình làm gì có sự hồn nhiên, ngây thơ như bao đứa trẻ khác.
Mình và Triệt quá khác nhau. Mẹ anh ấy ghét mình, hận mình cũng đúng
thôi. Mình biết hôm mình bày tỏ tình cảm với anh Triệt, cậu nấp sau lùm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.