CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 57

Giản Triệt cười trêu: “Minh Hiểu Khê luôn thành công ở mọi nơi mọi

chỗ. Minh Hiểu Khê số một thiên hạ nhưng hôm qua đã thất bại trước mặt
Cổ Phi Anh rồi”.

Hiểu Khê bực bội gãi đầu, nhăn nhó thanh minh: “Em cũng không rõ

làm sao mình đột nhiên biến thành không có sức lực như thế. Lúc đó em
thậm chí còn hơi lo, lo làm cô ta tức giận… Em sợ sau khi làm cô ta tức
giận…”. Cô ta rùng mình, không nói tiếp nữa.

Phong Giản Triệt không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào. Hiểu Khê

chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp và vui vẻ của gió xuân bao quanh mình. Cô
gắng gồng mình hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại nổi sự mê hoặc đó, nhẹ
nhàng ôm lấy thân hình thon thả của Giản Triệt, úp mặt lên ngực anh.

Hiểu Khê hiểu rõ mình thích Phong Giản Triệt. Từ trước cô đã luôn

thích ở bên cạnh anh, thích nghe anh nói, thích nhìn anh mỉm cười, thích
anh nhìn cô. Nhưng sao lần này dầu đã được ôm anh mà trong lòng cô lại
thấy hơi run rẩy thế nhỉ. Có cái gì đó vừa ngọt ngào, vừa chua chát, lại vừa
vùng vẫy giằng xé muốn gào thét trong cô.

“Hiểu Khê, em không cần lo lắng về Cổ Phi Anh”, Giản Triệt êm ái

nói, khiến người ta thật yên tâm, “Việc của cô ta, anh sẽ giải quyết. Hãy tin
tưởng anh. Anh quyết không để cô ta trở thành Thiết Sa Hạnh thứ hai”.

Minh Hiểu Khê nhắm mắt. Hóa ra là như thế, điều mà cô ta không yên

tâm hoàn toàn không phải là Cổ Phi Anh, mà là hình bóng của Thiết Sa
Hạnh điên cuồng la hét và đang vung vẩy cây súng, mình chảy đầy máu.
Cô hối hận vô cùng. Nếu lúc đầu, cô đối với Thiết Sa Hạnh không ấu trĩ
đến vậy, sự việc đã không phải có kết cục như bây giờ.

Cô chưa từng tâm sự điều này vơi ai nhưng Giản Triệt lại hiểu thấu

lòng dạ cô. Giọng anh vẫn róc rách như làn suối, thủ thỉ bên tai cô: “Em lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.