CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 75

anh Lưu Băng. Từ trước tới giờ, chị chưa từng nói là thích anh Triệt. Chị
không thể yêu anh ấy, không thể, không thể nào. Em không tin!”.

Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Nếu chị thực sự yêu Giản Triệt và không

muốn rời bỏ anh ấy, em sẽ thế nào?”. Đôi mắt cô chăm chăm đối mặt với
Hạo Tuyết như ngọn lửa đang cháy đùng đùng, không chút né tránh.

Hạo Tuyết lại khóc, môi run bần bật: “Nếu chị thật sự làm như thế, em

sẽ hận chị, còn hận chị hơn là hận Đồng! Vì chị không những cướp đi anh
Triệt, mà còn phản bội em nữa!”.

Minh Hiểu Khê đứng thẳng người, buồn bã than: “Chẳng lẽ, tình bạn

giữa em và chị chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?”

Đông Hạo Tuyết khóc và bỏ đi.

Minh Hiểu Khê ngơ ngẩn đứng ngắm mặt hồ gợn sóng.

Cô muốn khóc, muốn giống Hạo Tuyết được khóc một trận thỏa thích.

“Hiểu Khê!”. Có tiếng ai đó gọi cô. Là Phong Giản Triệt phải không?

Sống mũi của Hiểu Khê cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra. Cô cắn chặt
môi ngẩng đầu nghe âm thanh đó.

Triệt… Tiếng gọi anh nghẹn ngào trong cổ họng, mãi không thốt ra

nổi. Chợt Hiểu Khê thấy có gì là lạ. Ánh mắt của người gọi này rất giống
Giản Triệt, nhưng không phải anh ấy. Sau khi ngắm kĩ, Hiểu Khê ngơ ngác
thốt lên: “Hạo Nam! Sao anh lại ở đây?”.

Ánh mắt của Đông Hạo Nam sáng tựa ánh trăng trên trời. Anh ta đưa

tay ra, muốn vuốt ve gương mặt cô: “Em đang khó chịu lắm phải không?”.

Hiểu Khê quay mặt đi, tránh bàn tay khỏe mạnh của anh, gắng nở nụ

cười: “Em không sao đâu. Em rất khỏe. Em muốn về”. Nói rồi, cô quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.