người định bỏ đi.
Hạo Nam liến túm chặt cô lại: “Khoan đã, chờ một chút”.
Hiểu Khê bực bội, cố rút tay ra nhưng không được. Cô quay lại nhìn
Hạo Nam đầy dò hỏi. “Để anh đưa em về”, Hạo Nam nói.
“Không cần đâu, em tự về được mà”, Hiểu Khê từ chối.
“Hiểu Khê, hôm nay để anh đưa em về!”, giọng điệu của Hạo Nam
kiên định đến nỗi hầu như không dễ kháng cự.
Hiểu Khê vẫn ra sức chống trả: “Em không phải không có chân, lại
không phải là một đứa trẻ, em tự về được!”. Nhưng nom Hiểu Khê vừa bực
tức vừa đau buồn, lại có vẻ tủi thân nữa, lòng Minh Hiểu Khê như mềm lại,
không biết phải làm sao.
Hạo Nam nhắm nghiền mắt, nói rất khẽ như một lời than: “Để anh đưa
em một lần vậy, nói chung là anh van xin em đấy!”
Một chiếc xe hơi sang trọng màu đỏ tươi lướt nhanh trên phố. Gió thổi
mạnh vào mặt. Tóc bị gió thổi trên vai rối bời, vờn bay tự do, xõa vào mặt
của Hạo Nam, khiến anh vấn vương. Hiểu Khê chỉ thấy bên tai là tiếng gió
gào thét, khiến mắt cô díp tịt, chỉ chực gục đầu xuống ngủ. Chả mấy chốc,
chiếc xe dừng lại bên một thảm cỏ bên hồ. Khắp nơi như một tấm màn
nhung đen bao bọc, không khí mát lạnh thật dễ chịu. Hiểu Khê nhắm mắt
hít thở nhè nhẹ, mọi phiền não như tiêu tan. Cô nhận thấy đúng là đã lâu
lắm không có được cảm giác thoải mái như vậy. Cô cười: “Hạo Nam, thật
không ngờ anh đi nhanh đến vậy”.
Hạo Nam cũng quay lại cười: “Ừ, anh cũng không ngờ đấy”.
Dưới ánh trăng, Hiểu Khê mặt vẫn tươi roi rói, lại còn cười hớn hở và
hát bâng quơ. Hạo Nam thấy xúc động la, hiếm khi anh thấy cô vui như