CHUYỆN TÌNH - Trang 140

Thật ra trước kia có một cô thỉnh thoảng có đến trình diễn chung với ban
nhạc. Nhưng sau cô ấy đã có gia đình và sinh con. Từ đấy cô ấy không đến
đây nữa. “ Đoạn anh ngước mắt nhìn tôi, “ em có muốn lên hát không?
Anh sẽ bảo họ đệm đàn cho em. “
“ Không. Em chỉ hỏi như vậy thôi. Em hát dở lắm vả lại em không quen
xuất hiện trước đám đông. “
Tôi vừa dứt lời thì có bốn thanh niên từ ngoài bước vào với gương mặt đỏ
bừng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán ra họ đã uống rượu trước đó.
Nhân viên bảo vệ phòng trà lập tức ngăn họ lại.
“ Xin lỗi, chúng tôi không thể tiếp các anh trong tình trạng như thế này.
Mong các anh thông cảm. “
Gã thanh niên mặc chiếc áo jean hở ngực để lộ những hình xăm kỳ quái,
hất hàm một cách trịch thượng.
“ Mày chê bọn tao không có tiền à? “
“ Không phải như vậy, “ nhân viên bảo vệ nhã nhặn nói “ Quy định của
phòng trà là không tiếp những người đã uống rượu. Hy vọng lần khác
chúng tôi sẽ hân hạnh được tiếp các anh.”
“ Mẹ kiếp! “ gã thanh niên mặc áo kẻ sọc đứng sau tên áo jean luôn mồm
văng tục “ Hoặc chúng mày để các ông vào, hoặc cái phòng trà này sẽ biến
thành đống gạch vụn! “
Đôi co một lúc gã áo jean bỗng túm lấy cổ áo anh nhân viên bảo vệ và dứ
dứ nắm đấm.
“ Mày có tránh đường cho bọn ông vào không? “
Anh nhân viên bảo vệ vừa gạt tay hắn ra thì nhận ngay một cú đấm vào
giữa mặt. Cú đấm khá mạnh khiến anh bảo vệ lảo đảo suýt ngã. Lúc này
khách đã bắt đầu nhốn nháo, vài người đã nhanh chân bước ra ngoài, chỉ có
ban nhạc là vẫn chơi một cách thản nhiên, có vẻ như họ đã khá quen với
những cảnh tượng như thế này. Nhìn dáng vẻ cô hồn của đám thanh niên,
tôi thấy lo lắng.
“ Mình về thôi, anh, “ tôi lo lắng, nói “ Em nghĩ bọn chúng đến đây cố tình
gây sự. “
“ Em cứ ngồi yên đấy, chẳng việc gì phải sợ bọn chúng. “ anh trấn an tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.