CHUYỆN TÌNH - Trang 224

“ Ôi, con tôi! “ tôi gào lên và lao nhanh ra đồng, nơi bọn trẻ bắt dế lúc
chiều.
Gần mười người đi dưới cơn mưa tầm tã, họ sục sạo khắp nơi vừa gào thét
lạc giọng. Tôi gần như mất trí cứ liên tục gọi tên con và khóc nức nở. Mưa
to và đêm tối như thế này biết tìm con ở đâu.
“ Thảo My con ơi! Thảo My, con có nghe mẹ gọi không? Thảo My! “
Tìm kiếm một lúc không có kết quả, mọi người lục tục kéo nhau ra về, chỉ
còn lại tôi và anh Điệp với chiếc đèn pin duy nhất.
“ Tôi xin nhận lỗi, tất cả là do tôi. Thật tình, tôi không nghĩ cháu lại đi xa
như thế. Chị đừng khóc nữa. Tôi hứa sẽ tìm được cháu. “
“ Mưa sẽ nhấn chìm nó mất thôi, “ tôi khóc rống lên.
Chúng tôi dò dẫm bước đi vừa gọi to. Mưa mỗi lúc càng to, sấm chớp vang
trời.
Trong lúc tận cùng tuyệt vọng, chúng tôi chợt nghe tiếng “ Mẹ ơi! “ thoảng
qua theo gió. Tôi bừng tỉnh cuống cuồng gọi con:
“ Thảo My, con ở đâu? “
“ Mẹ ơi, con ở đây. Con lạnh quá! “
Tôi òa khóc lao vê phía phát ra tiếng kêu. Đứa con gái ngọc ngà châu báu
của tôi đang ngồi co ro trong chiếc ống cống giữa cánh đồng hoang. Thân
hình nó lả đi vì đói lạnh và sợ hãi.
“ Trời ơi, con tôi! “
Anh Điệp bước đến xốc nó lên vai và chạy như bay đến bệnh viện dưới cơn
mưa trút nước. Tôi vừa đuổi theo vừa nức nở. Con ơi, nếu con có mệnh hệ
gì thì mẹ sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Bé My được nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu. Các bác sỹ nhanh chóng
làm ấm và truyền huyết thanh.
“ Cô bé không sao. Mọi việc sẽ ổn thôi, mọi người đừng lo lắng thái quá.
Tất nhiên cháu có thể sẽ bị ảnh hưởng thần kinh trong một thời gian ngắn. “
Hồi lâu bé My tỉnh lại, nó đưa mắt nhìn tôi như thầm trách, sao mẹ lại bỏ
con?
“ Mẹ ơi, con sợ quá. Mẹ đừng bỏ con! “ Nó ôm chặt tôi hoảng loạn.
Tôi ôm con vào lòng, nước mắt ngắn dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.