CHUYỆN TÌNH CỦA MẸ - Trang 298

16.

- Bruno phải không? Sean hỏi.

Liza gật đầu. Sean nói tiếp:

- Tội nghiệp cho con bé! Một đứa con nít có thể không bao giờ hoàn hồn

lại được sau khi đã thấy “một vật” như thế!

Liza những muốn Sean đừng nói: “một vật”. Nàng nói:

- Nhưng lúc bấy giờ em đã hoàn hồn lại, đã trấn tĩnh lại. Em đã vượt qua

được sự thử thách. Ngay cả nằm mơ thấy lại điều đó cũng không thể có.
Thật lạ lùng, người ta không thể ngăn cản mình nôn mửa. Không phải cái
đầu mình chỉ huy mà là cái thân thể mình phản ứng. Lúc đó em tò mò, em
muốn tìm hiểu, anh có thể nói là em quan tâm đến điều đó. Em biết đó là
tóc của Bruno, em biết trong đó là xác của Bruno, và em không thương
mến gì Bruno, em đã thù ghét ông ta, em bằng lòng là ông ta đã chết, thế
mà em đã nôn thốc nôn tháo ra. Thật lạ lùng, không phải hay sao?

Sean không hiểu. Chàng nói:

- Chắc lúc đó em bị kích động dữ lắm nên cuống cuồng lên. Em không

biết những gì em làm.

Không cần phải giải thích cho Sean hiểu, nàng nói:

- Sau đó em không biết phải làm gì. Giải pháp duy nhất là trở về nhà và

cứ để cái vật ấy ở đó cho đến khi có một người nào đó tìm thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.