CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 114

nhà người ta, điều tiên quyết là không được nói chuyện với người làm về
chủ nhà, không thì lắm chuyện thị phi lắm đó!” Đốc Bảo không nói gì nữa.

Một lát, bà giúp việc vào mời ra ăn cơm, anh em Chấn Bảo cùng đi ra.

Cơm canh nhà họ Vương có mang chút khẩu vị Nam Dương, món Trung
Quốc ăn theo kiểu tây, món chính là thịt dê nấu cà ri. Trước mặt Vương phu
nhân lại chỉ có một lát bánh mì nướng rất mỏng, một lát xúc xích, lại còn
cắt đi phần mỡ chia cho chồng. Chấn Bảo cười nói: “Sao Vương phu nhân
ăn ít vậy?” Sĩ Hồng nói: “ Cô ấy sợ béo.” Chấn Bảo lộ vẻ ngạc nhiên, nói:
“Vương phu nhân thế này là vừa khéo, có béo chút nào đâu.” Vương phu
nhân đáp: “Gần đây giảm được năm pounds, gầy đi nhiều rồi.” Sĩ Hồng giơ
tay sang véo véo má nàng nói: “Gầy đi nhiều rồi, thế đây là cái gì?” Vợ anh
ta nguýt một cái, nói: “Đây là chỗ thịt dê em ăn từ năm ngoái.” Câu nói
khiến mọi người đều cười ồ lên.

Anh em Chấn Bảo gặp nàng lần đầu, nàng là chủ nhà mà cũng chẳng

thay bộ quần áo ngồi vào bàn ăn cơm, vẫn mặc nguyên bộ áo bông tắm khi
nãy, tóc trên đầu còn chưa khô hết, quấn tạm bằng một chiếc khăn bông
trắng, thỉnh thoảng lại có giọt nước nhỏ ra từ chiếc khăn, lóng lánh đậu giữa
lông mày. Sự bất chấp phép tắc của nàng không chỉ khiến người xưa nay
sống ở thôn quê như Đốc Bảo cảm thấy vô cùng lạ lẫm, đến cả Chấn Bảo
cũng thấy lạ lùng. Trong bàn ăn nàng hỏi hết chuyện này đến chuyện khác,
vô cùng chu đáo, dù có thể thấy nàng không phải là người đảm đang việc
nhà, nhưng kỹ năng giao tiếp thì rất khá.

Sĩ Hồng nói với Chấn Bảo: “Mấy hôm trước chưa kịp nói với các anh,

mai tôi phải đi rồi, có chút việc phải đi Singapore một chuyến. May mà bây
giờ các anh chuyển đến rồi. Có chuyện gì cũng còn có người chăm lo giúp.”
Chấn Bảo cười nói: “Vương phu nhân đây tháo vát thế, chị ấy chăm lo
chúng tôi còn chưa hết, đâu đến lượt chúng tôi chăm lo cho chị ấy?” Sĩ
Hồng cười nói: “Anh đừng thấy cô ấy liến thoắng mà tưởng, thực ra chuyện
gì cũng không hiểu, đến Trung Quốc đã ba năm rồi mà vẫn chưa quen, đến
nói năng cũng chẳng ra hồn.” Vương phu nhân cười mỉm, không hề phản
bác lại anh ta, chỉ để tâm gọi bà giúp việc lấy bình thuốc trên tủ bếp ra, rót

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.