CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 115

ra một thìa uống. Chấn Bảo nhìn thấy thứ chất lỏng sền sệt màu trắng đục
trong thìa, bất giác nhíu mày nói: “Đây là can xi à? Trước tôi cũng uống rồi,
khó uống lắm.” Vương phu nhân nuốt ực một thìa, một hồi lâu không nói
được gì, sau nuốt nước bọt rồi mới nói: “Cứ như ăn vữa í!” Chấn Bảo lại
bật cười to, nói: “Vương phu nhân nói năng câu nào ra câu ấy, thật thú vị!”

Vương phu nhân nói: “Anh Đồng đừng gọi tôi là Vương phu nhân mãi

thế.” Nói rồi đứng lên, bước đến bên chiếc bàn đọc sách gần cửa sổ. Chấn
Bảo nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Đúng là ba chữ Vương phu nhân này
dường như hơi thiếu cá tính.” Vương phu nhân ngồi trước bàn đọc sách, vẻ
như đang bận viết gì đó, Sĩ Hồng cũng bước theo đến, đặt tay lên vai nàng,
hơi cúi người hỏi: “Đang yên đang lành lại uống thuốc gì thế?” Vương phu
nhân chăm chú viết, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Lại bị nhiệt rồi, mặt nổi
mấy cái mụn.” Sĩ Hồng cúi mặt xuống nhìn: “Ở đâu?” Vương phu nhân khẽ
nghiêng người sang một bên, vừa nhíu mày vừa cười, cảnh cáo: “Này này
này.” Đốc Bảo lớn lên trong gia đình kiểu cũ, xưa nay chưa thấy vợ chồng
kiểu đó bao giờ, ngồi không đặng, đành chỉ chăm chú ngắm phong cảnh,
mở cửa kính bước ra ban công. Chấn Bảo tương đối bình tĩnh ngồi gọt táo.
Vương phu nhân lại đã bước tới, đưa một mảnh giấy ra trước mặt chàng,
cười nói: “Này, tôi cũng có cái tên đây.” Sĩ Hồng cười bảo: “Chữ Hán của
em, không khoe ra thì thôi, khoe ra người ta lại cười cho.” Chấn Bảo liếc
nhìn, trên giấy nguệch ngoạc ba chữ “Vương Kiều Nhụy”, chữ càng viết
càng to, chữ Nhụy cuối cùng rời rời rạc rạc, một chữ mà nhìn như ba
chữ

(14)

. Chấn Bảo bất giác cười hì hì. Sĩ Hồng vỗ tay nói: “Anh đã bảo

người ta sẽ cười em mà, em thấy chưa!” Chấn Bảo không nhịn nổi cười nói:
“Không, không, tên đẹp thật đấy!” Sĩ Hồng nói: “Hoa kiều bọn họ, đặt tên
quả thực đều thiếu sự phóng khoáng.”

Kiều Nhụy dẩu mỏ lên, vung tay nắm lấy mảnh giấy, vo viên lại, quay

người bỏ đi, trông như có vẻ dằn dỗi. Nhưng cô ra ngoài chưa đến nửa phút
đã lại đi vào, tay bê một lọ thủy tinh mở nắp, trong đựng hạt hồ đào tẩm
đường, vừa đi vừa ăn, lại mời Chấn Bảo, Đốc Bảo ăn. Sĩ Hồng cười nói:
“Lại không sợ béo nữa rồi hả!” Chấn Bảo cười nói: “Đúng đấy, ăn nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.