CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 117

Vương Sĩ Hồng, mặc kệ cho đàn bà bất kể phép tắc. Giả sử cứ suốt ngày cãi
vã với nàng thì sao đây, cũng chẳng phải chuyện hay, nó sẽ mài mòn hết chí
khí nam nhi. Đương nhiên... cũng do Vương Sĩ Hồng không quản được
nàng. Nếu không nàng cũng chẳng đến mức như thế này... Chấn Bảo
khoanh tay tì trên thành lan can, dưới lầu một chiếc xe điện nhấp nháy đèn
dừng lại trước cửa, rất nhiều người lên xuống xe, chiếc xe sáng đèn lại chạy
tiếp. Con đường vắng lặng chỉ còn lại ánh đèn của cửa hàng thịt bò khô tầng
dưới. Gió thổi mấy chiếc lá rụng xào xạc như có những đôi giày rách không
người đi, tự đi đi lại lại trên đường... Thế giới này nhiều người thế, nhưng
họ không thể về nhà với bạn. Đến khi đêm khuya tĩnh mịch, hay bất cứ khi
nào, miễn là lúc khó khăn sinh tử, tăm tối mịt mùng, lúc đó chỉ có thể có
một người vợ thật lòng yêu mình, hoặc chỉ là sự cô tịch. Chấn Bảo cứ suy
nghĩ miên man như thế, chỉ cảm thấy một niềm hãi sợ thê lương.

Vợ chồng Sĩ Hồng cũng vừa đi vừa nói chuyện, bước ra ban công. Sĩ

Hồng nói với vợ: “Tóc em khô chưa? Gió vào, lại càng ho thêm đấy.” Kiều
Nhụy bỏ chiếc khăn tắm trên tóc ra, giũ giũ tóc nói: “Không sao đâu.” Chấn
Bảo đoán vợ chồng họ sắp phải xa nhau, chắc thể nào cũng có mấy câu tâm
tình muốn nói, bèn cố tình che miệng ngáp một cái, nói: “Chúng tôi đi ngủ
trước đây, Đốc Bảo sáng mai phải dậy sớm đến trường nhận thời khóa
biểu.” Sĩ Hồng nói: “Chiều mai tôi đi, chắc không gặp được anh nữa.” Hai
người bắt tay chào tạm biệt. Chấn Bảo và Đốc Bảo về phòng mình.

Hôm sau Chấn Bảo tan làm về, vừa bấm chuông, Kiều Nhụy liền mở

cửa cho anh, một tay vẫn cầm ống nghe điện thoại. Đèn ở lối vào rất tù mù,
không nhìn rõ, chỉ thấy mũ và áo khoác của Sĩ Hồng không còn trên giá
nữa, chiếc vali da để phía dưới cũng không còn, chắc anh đã đi rồi. Chấn
Bảo cởi áo khoác mắc lên giá, nghe thấy bên kia Kiều Nhụy quay số điện
thoại, nói: “Xin cho gặp Tôn tiên sinh.” Chấn Bảo liền để ý nghe. Lại thấy
Kiều Nhụy hỏi: “Timmy đấy à? ...Không, hôm nay em không ra ngoài, ở
nhà chờ một người bạn trai.” Nói rồi bật cười khanh khách, lại nói tiếp:
“Anh ta là ai à? Không nói cho anh biết. Sao phải nói với anh chứ? ...Ồ, anh
không vui à? Anh không có hứng thú với chính bản thân mình sao? ...Dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.