CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 118

sao thì 5 giờ em cũng chờ anh ấy đến uống trà, chỉ đợi anh ấy thôi, anh
đừng có mà xông đến đấy.”

Chấn Bảo không đợi nàng nói hết đã đi về phòng, em trai chàng không ở

trong phòng, trong phòng tắm cũng không có. Chàng ra ban công tìm, Kiều
Nhụy lại từ phòng khách bước ra nói: “Đốc Bảo nhắn lại, bảo tôi nói với
anh, cậu ấy ra ngoài xem có mua được gì ở mấy tiệm sách cũ không.” Chấn
Bảo cảm ơn nàng, liếc nhìn nàng một cái. Nàng mặc một chiếc áo dài màu
xanh nõn chuối mướt mát nóng bỏng, như thể chạm vào cái gì mà bị nhuộm
xanh vậy. Nàng hơi bước khẽ một bước, dường như tất cả không gian nàng
đứng lúc nãy đều còn lưu giữ vết tích xanh non. Áo hình như may hơi chật,
hai bên hông nứt ra một đường xẻ khoảng một phân rưỡi, dùng dây đai
bằng đoạn xanh buộc lại, làm lộ ra chiếc váy lót màu hồng đậm bên trong.
Cái màu sắc quá chói mắt ấy khiến người ta nhìn lâu có thể mắc bệnh mù
màu. Cũng chỉ có nàng mới có thể an nhiên tự tại ăn mặc kiểu áo xống thế
này. Nàng nói: “Vào uống chén trà nhé?” Vừa nói vừa quay người bước vào
phòng khách, ngồi xuống bên bàn nước, nâng bình trà lên rót. Trên bàn đặt
ngay ngắn hai bộ chén tách. Trên đĩa bày bánh bích quy và bánh mì nướng.
Chấn Bảo đứng chỗ cửa kính cười nói: “Lát nữa có khách đến à?” Kiều
Nhụy nói: “Chúng ta không chờ anh ta nữa, cứ dùng trước đi.” Chấn Bảo
trù trừ một lúc, từ đầu chí cuối không đoán ra được nàng có ý gì, nên đành
ngồi xuống cùng nàng.

Kiều Nhụy hỏi: “Có uống sữa không?” Chấn Bảo đáp: “Tôi thế nào

cũng được.” Kiều Nhụy nói: “Ồ, đúng rồi, anh thích uống trà xanh, mấy
năm nay ở ngoại quốc, lúc nào cũng thèm nhưng không có mà uống, hôm
qua anh vừa nói.” Chấn Bảo cười nói: “Trí nhớ chị tốt thật đấy.” Kiều Nhụy
đứng dậy bấm chuông, hơi liếc chàng một cái, nói: “Anh không biết đấy
thôi, bình thường trí nhớ tôi kém lắm.” Tim Chấn Bảo đập mạnh một cái,
không khỏi có chút hoảng hốt. Bà giúp việc bước vào, Kiều Nhụy dặn dò:
“Pha hai chén trà xanh mang vào đây.” Chấn Bảo cười nói: “Nhân tiện bảo
bác ấy đem một bộ chén tách vào luôn, không lát nữa có khách lại phải lấy
thêm.” Kiều Nhụy nguýt chàng một cái, cười nói: “Khách nào mà khiến anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.