CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 120

miếng bánh mì cho tôi, anh sẽ không phết nhiều quá đâu.” Chấn Bảo thấy
nàng làm bộ vô cùng đáng thương, không kìm được cười to, rồi cũng quết
một ít bơ lạc lên bánh mì cho nàng thật. Kiều Nhụy chăm chú nhìn chàng
qua miệng cốc trà, trề môi cười nói: “Anh biết vì sao tôi nhờ anh làm
không? Nếu là tôi, có khi bỗng nhiên sẽ kiên quyết lên, lại quết quá ít đó.
Còn anh, tôi biết anh không nỡ quết cho tôi quá ít!” Cả hai người cùng bật
cười to. Không chống đỡ được vẻ quyến rũ trẻ con của nàng, Chấn Bảo dần
dần mềm lòng.

Đang uống trà chuông cửa ngoài bỗng kêu, Chấn Bảo có chút đứng ngồi

không yên, nói đi nói lại: “Chắc là khách chị mời đấy, chị không thấy áy
náy sao?” Kiều Nhụy chỉ nhún vai. Chấn Bảo cầm chiếc cốc thủy tinh bước
ra ban công nói: “Đợi anh ta đi ra, tôi muốn xem anh ta là người thế nào.”
Kiều Nhụy đi theo sau chàng, nói: “Anh ta à, rất đẹp, quá đẹp.” Chấn Bảo
tựa vào lan can cười nói: “Chị không thích đàn ông đẹp?” Kiều Nhụy nói:
“Đàn ông không được đẹp, đàn ông còn kém chịu nuông chiều hơn phụ
nữ.” Chấn Bảo hơi lim dim mắt nhìn nàng cười mỉm, nói: “Chị đừng nói
người ta, bản thân chị cũng bị nuông hư rồi đó.” Kiều Nhụy đáp: “Có lẽ.
Anh thì hoàn toàn ngược lại, anh luôn kiềm chế bản thân, thực ra anh cũng
là người ham ăn ham chơi như tôi thôi.” Chấn Bảo bật cười nói: “Ồ, thật
sao? Hóa ra chị cũng biết sao?” Kiều Nhụy cúi đầu, khẽ gạt lá trà trong cốc,
gạt một lúc, lại uống một ngụm. Chấn Bảo cũng im lặng uống trà. Không
phải đợi lâu, trong chung cư đi ra một người đàn ông mặc Âu phục, từ tầng
ba nhìn xuống trông không rõ lắm, chỉ thấy anh ta vội vã rẽ vào khúc
quanh, dường như đang cố nén cơn tức đầy bụng vậy. Chấn Bảo không nín
được, lại nói: “Đáng thương, mất công toi một chuyến!” Kiều Nhụy nói:
“Dù gì anh ta cũng suốt ngày chẳng có việc gì làm. Tôi đây cũng là người
chẳng có việc gì làm đâu, nhưng lại rất coi thường hạng người rỗi việc. Tôi
thì chỉ thích như hổ như sói giành giật lấy chút thời gian từ tay những người
bận rộn, anh bảo như vậy có phải là phạm tội không?”

Chấn Bảo tựa lan can, giơ một chân ra đá vào lan can, dần dần thành ra

không biết vô tình hay cố ý đá vào cái ghế mây nàng đang ngồi, cái ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.