CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 121

đung đưa, làm đám da thịt trên vai nàng hơi rung rung, chỗ thịt đó không
nhiều, chỉ vì xương nàng nhỏ, nên trông có vẻ hơi béo. Chấn Bảo hiểu ra:
“Chị thích người bận rộn?” Kiều Nhụy đưa một tay lên che mắt, cười nói:
“Thực ra thế nào cũng được, lòng tôi cũng như một căn nhà chung cư thôi.”
Chấn Bảo cười nói: “Ồ, có phòng trống cho thuê không vậy?” Kiều Nhụy lờ
đi không đáp lời. Chấn Bảo nói: “Nhưng tôi ở nhà chung cư không quen, tôi
muốn ở nhà riêng cơ.” Kiều Nhụy hứ lên một tiếng, nói: “Xem anh có bản
lĩnh dỡ ra xây lại không!” Chấn Bảo lại đá mạnh chiếc ghế của nàng một
cái, nói: “Cứ chờ mà xem!” Kiều Nhụy bỏ bàn tay che mắt ra, mở to mắt
nhìn chàng nói: “Anh mà cũng biết nói mấy câu hóm hỉnh cơ đấy!” Chấn
Bảo cười nói: “Gặp chị, không hóm hỉnh cũng thành hóm hỉnh.”

Kiều Nhụy nói: “Nói thật nhé, anh kể lại vài chuyện ngày xưa của anh

cho tôi nghe đi.” Chấn Bảo hỏi: “Chuyện gì?” Kiều Nhụy giơ một chân ra
quét ngang, đá một cái khiến chàng suýt làm đổ cốc trà trong tay. Nàng cười
nói: “Làm bộ làm tịch, tôi biết hết rồi!” Chấn Bảo nói: “Biết rồi còn hỏi?
Chị mới phải kể chuyện của chị cho tôi nghe đó.” Kiều Nhụy nói: “Tôi à?”
nàng nghiêng đầu, dụi dụi cằm vào vai, mãi một lúc mới khẽ giọng nói: “Cả
cuộc đời tôi chỉ kể một hai câu là hết.” Một lúc sau, Chấn Bảo giục: “Vậy,
chị kể đi.” Kiều Nhụy lại im lặng, mắt đăm chiêu suy nghĩ. Chấn Bảo nói:
“Chị quen Sĩ Hồng như thế nào?” Kiều Nhụy đáp: “Cũng rất bình thường.
Hội sinh viên tổ chức họp mặt ở Luân Đôn, tôi là đại biểu, anh ấy cũng là
đại biểu.” Chấn Bảo nói: “Chị học ở Đại học Luân Đôn à?” Kiều Nhụy đáp:
“Nhà tôi gửi tôi sang Anh Quốc học, chẳng gì khác hơn là để lấy chồng, để
dễ kiếm một anh chàng tử tế. Lúc đi tôi còn bé lắm, chẳng hề muốn kết hôn,
chỉ là lấy cớ tìm chồng để ra ngoài ăn chơi. Chơi được vài năm, tiếng tăm
dần trở nên không tốt, lúc này mới cuống quít vớ lấy Sĩ Hồng.” Chấn Bảo
đá vào ghế của nàng một cái: “Chị còn chưa chơi đủ sao?” Kiều Nhụy nói:
“Không phải là chuyện đủ hay không. Một người khi đã học được một ngón
gì, thường không nỡ bỏ đó không dùng.” Chấn Bảo cười nói: “Đừng quên
chị đang ở Trung Quốc.” Kiều Nhụy uống một hơi cạn chỗ trà còn lại trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.