CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 123

Nhụy, chàng e nhỡ đâu trong bóng tối lại va vào nhau ở lối đi, liền định
quay vào phòng. Nhưng Kiều Nhụy hình như cuống quá không mò được
điện thoại, chàng liền bước đến bật công tắc đèn. Vừa nhìn thấy Kiều Nhụy
dưới ánh đèn, chàng ngây cả người ra ngắm. Nàng có lẽ vừa mới tắm xong,
mặc bộ quần áo ngủ, là loại quần áo bằng vải soa mà Hoa kiều Nam Dương
vốn hay mặc, trên nền vải có in hoa văn, màu đen thẫm, cũng không biết là
hình chim muông hay cây cỏ, vấn vương xoắn xuýt, xen lẫn giữa gam vàng
sậm đôi chỗ lại nổi bật lên chút màu xanh biếc, khiến màu của bóng đêm
càng tối sẫm hơn. Dưới ánh đèn vàng vọt, cái hành lang này càng giống như
một toa xe lửa, đi từ miền quê xa lạ này đến miền quê xa lạ khác. Người
phụ nữ trên xe chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng lại là một cô gái dễ gần.

Một tay nàng nhấc điện thoại, một tay thò vào dưới nách loay hoay cài

chiếc cúc, cài mãi một lúc vẫn không cài được, thực ra ở đó cũng chẳng
nhìn thấy gì, Chấn Bảo không tránh khỏi có chút thấp thỏm, chỉ cảm thấy
quyến luyến không nỡ rời đi. Nàng nghiêng người đứng đó, tóc bồng bềnh
đổ chéo xuống, nét mặt nâu vàng trông như một bức tượng mạ vàng, lông
mi hạ thấp, bóng của hàng mi rợp đến nỗi trông như có một ngón tay đặt
trên gò má. Lúc nãy vì chạy ra quá vội, đá văng mất cả một bên dép, bàn
chân không đi dép liền giẫm lên mu bàn chân kia. Chấn Bảo chỉ kịp nhìn
thấy gót chân nàng có bôi một lớp kem nẻ, lúc này nàng đã gác máy, đó là
một cuộc gọi nhầm số. Kiều Nhụy đứng không vững, bèn nghiêng người
ngồi xuống ghế, tay vẫn bám vào máy điện thoại. Về phía mình, Chấn Bảo
cũng đặt tay lên tay nắm cửa, thể hiện không muốn nói nhiều, gật đầu cười
với nàng, nói: “Sao dạo này không mấy khi thấy chị nhỉ? Tôi còn tưởng chị
tan đi như một viên kẹo rồi cơ!” Chàng biết rõ chính mình đang trốn tránh
nàng, chứ không phải nàng trốn tránh chàng, chưa đợi nàng mở miệng đã
tranh nói trước, đó cũng là một kiểu tự vệ. Làm thế rất vớ vẩn, chàng biết,
nhưng cứ nhìn thấy nàng là chàng lại không kìm được muốn nói lỡm một
câu, có những kiểu phụ nữ như vậy. Kiều Nhụy cười nói: “Tôi có ngọt như
kẹo không?” Nàng thuận miệng đáp lời, một tay mò xuống lần tìm chiếc
dép. Chấn Bảo cả gan nói: “Không biết... chưa nếm thử.” Kiều Nhụy bật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.