CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 125

bức họa, lặng lẽ châm một điếu thuốc hút. Chấn Bảo vô cùng kinh ngạc, vội
vàng lùi ra ngoài cửa, tránh sang một bên, không nhịn được lại liếc nhìn vào
bên trong. Thì ra Kiều Nhụy không phải đang hút thuốc, trên tay ghế xô pha
đặt một cái gạt tàn, nàng quẹt diêm, châm một mẩu thuốc còn sót lại, nhìn
mẩu thuốc cháy, chầm chậm cháy đến tay nàng, làm bỏng tay nàng, nàng
liền vứt đi, đưa tay lên miệng thổi, vẻ như rất hài lòng vậy. Chàng nhận ra
chiếc gạt tàn Cảnh Thái Lam đó chính là chiếc vẫn để trong phòng chàng.

Chấn Bảo lẻn ra khỏi nhà như một tên trộm, trong lòng chỉ thấy hoang

mang. Ban đầu còn mơ hồ không hiểu, đến lúc hiểu ra rồi vẫn u u mê mê.
Người như Kiều Nhụy, lại si tình ngồi bên chiếc áo khoác của chàng, để cho
mùi khói thuốc từ chiếc áo ôm ấp lấy nàng, thế vẫn chưa hết, lại còn châm
những mẩu thuốc chàng hút thừa... đúng là một đứa trẻ bị nuông hư, xưa
nay muốn gì được nấy, do vậy gặp phải một người có chút ý thức kháng cự,
liền cảm thấy người đó đáng để nhớ thương. Vẻ đẹp của một bộ óc trẻ sơ
sinh trong một cơ thể đàn bà trưởng thành là một sự kết hợp vô cùng quyến
rũ. Lúc này Chấn Bảo đã hoàn toàn bị chinh phục.

Chàng vẫn ăn tối ở ngoài, hẹn vài người bạn đi ăn quán, nhưng những

người ngồi quanh bàn tiệc càng lúc càng nói năng tẻ nhạt, mặt mũi đáng
ghét. Chấn Bảo chán ngán lắm rồi, khó khăn lắm mới ngồi cố được đến lúc
tàn cuộc. Không kìm lòng được nhảy lên xe buýt về nhà, Kiều Nhụy đang
đánh đàn dương cầm, đánh một bài hồi đó đang thịnh hành tên là “Shadows
waltz
”. Chấn Bảo đút hai tay vào túi quần, đi đi lại lại trên ban công. Trên
đàn dương cầm để một ngọn đèn, chiếu sáng gương mặt nàng, chàng chưa
bao giờ thấy mặt nàng trông an tĩnh như thế. Chấn Bảo nương theo tiếng
đàn khẽ ngâm nga giai điệu của bản nhạc, nàng dường như không nghe
thấy, cứ tiếp tục đàn, chuyển sang một bản khác. Chàng không có gan hát
theo nữa. Chàng đứng chỗ cửa kính, nhìn nàng rất lâu, từ mắt chàng rơm
rớm một giọt nước mắt, bởi vì dù sao chàng và nàng cũng đang ở cùng một
chỗ, hai con người, vừa có thân thể, vừa có trái tim. Chàng hơi hy vọng
nàng sẽ nhìn thấy giọt nước mắt của chàng, nhưng nàng chỉ mải đánh đàn
của nàng, Chấn Bảo bỗng thấy buồn phiền, bước lại gần hơn, giúp nàng giở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.