CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 142

thành tài được, học theo người ta làm một anh chàng lông bông, ngoài ra
cũng chẳng có chí hướng gì. Cậu vẫn chưa lấy vợ, vẫn sống trong ký túc xá,
nhưng cũng rất mãn nguyện. Hôm đó mới sáng sớm cậu đến tìm Chấn Bảo
hỏi ý kiến một việc. Phó giám đốc nhà máy sắp về nước, mọi người góp
tiền mua quà tặng, giao cho cậu đi mua một món đồ lưu niệm. Chấn Bảo
bảo cậu ra cửa hàng tìm xem đồ bạc. Hai người cùng bắt xe buýt đi. Chấn
Bảo ngồi xuống bên cạnh một người phụ nữ, vốn dĩ có một đứa bé ngồi ở
chỗ chàng ngồi, người phụ nữ vô tình bế đứa bé lên lòng, Chấn Bảo cũng
không để ý nhìn nàng. Chính là Đốc Bảo ngồi ở bên kia “a” lên một tiếng,
hơi nghiêng người gật gật đầu, Chấn Bảo lúc này mới nhận ra là Kiều Nhụy.
Nàng béo hơn trước, nhưng không đến nỗi béo phì như nàng vẫn lo sợ;
trông rất tiều tụy, nhưng vẫn trang điểm, mặt thoa phấn, tai đeo hoa tai vàng
đỉnh phật Miến Điện. Vì là phụ nữ trung niên, nên cái đẹp của nàng trông
có vẻ hơi tầm thường. Đốc Bảo cười nói: “Chu phu nhân, lâu lắm rồi không
gặp.” Chấn Bảo mới nhớ ra, nghe nói nàng đã tái giá, nay mang họ Chu.
Kiều Nhụy cũng mỉm cười, nói: “Đúng là lâu lắm rồi không gặp.” Chấn
Bảo gật đầu chào nàng, hỏi: “Lâu nay vẫn mạnh chứ?” Kiều Nhụy đáp:
“Vẫn mạnh, cảm ơn anh.” Đốc Bảo nói: “Từ bấy đến nay chị vẫn sống ở
Thượng Hải ạ?” Kiều Nhụy gật đầu. Đốc Bảo lại nói: “Chắc hiếm khi chị ra
ngoài sớm thế này nhỉ?” Kiều Nhụy cười đáp: “Vâng,” nàng đặt tay lên vai
con nói: “Tôi đưa cháu đi khám răng. Hôm qua đau đến nỗi suốt đêm không
ngủ được, sáng sớm phải đưa đi khám ngay.” Đốc Bảo hỏi: “Chị xuống bến
nào?” Kiều Nhụy đáp: “Phòng khám răng ở bến sông

(17)

, hai anh đến sở

làm à?” Đốc Bảo nói: “Anh ấy đến sở làm, tôi còn phải ra ngoài mua chút
đồ.” Kiều Nhụy nói: “Nhà máy các anh chắc vẫn là những người đó nhỉ?
Chắc không có thay đổi gì lớn?” Đốc Bảo nói: “Hilton sắp về nước rồi, lần
này ông ấy đi, Chấn Bảo sẽ lên làm phó giám đốc.” Kiều Nhụy cười nói:
“Ồ! như vậy tốt quá!” Trước mặt anh trai mà Đốc Bảo nói nhiều như vậy là
chuyện xưa nay chưa bao giờ xảy ra, điều này Chấn Bảo cũng nhận ra.
Dường như Đốc Bảo cảm thấy trong tình huống này, cậu nên đảm trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.