CHUYỆN TÌNH GIAI NHÂN - Trang 143

toàn bộ nhiệm vụ nói chuyện, có thể thấy cậu đã biết hết mọi chuyện giữa
Kiều Nhụy và Chấn Bảo.

Đến bến sau, cậu liền xuống xe. Chấn Bảo im lặng một lúc, không hề

nhìn nàng, hỏi vào không khí: “Thế nào? Em khỏe không?” Kiều Nhụy
cũng im lặng một lúc mới nói: “Rất khỏe.” Vẫn là hai câu nói lúc nãy,
nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác hẳn. Chấn Bảo nói: “Người họ Chu đó,
em có yêu anh ta không?” Kiều Nhụy gật gật đầu, lúc đáp lời thì cứ hai ba
chữ lại ngập ngừng một lúc: “Từ khi quen anh... em mới học được... yêu...
thật lòng... như thế nào... tình yêu dù sao cũng tốt, mặc dù phải khổ sở, sau
này vẫn cần có tình yêu, cho nên...” Chấn Bảo đưa tay quấn cái cổ áo vuông
rủ xuống phía sau lưng chiếc áo may theo kiểu lính thủy của con trai nàng,
khẽ giọng nói: “Em rất hạnh phúc.” Kiều Nhụy bật cười đáp: “Em cũng
chẳng qua cứ tiến lên phía trước, gặp được cái gì thì gặp.” Chấn Bảo cười
nhạt nói: “Em thì chỉ gặp đàn ông thôi chứ gặp gì.” Kiều Nhụy không hề
giận, quay mặt đi suy nghĩ một chút, nói: “Đúng vậy, khi còn trẻ, trông còn
xinh đẹp, bất kể ra xã hội làm việc gì, cũng chỉ gặp toàn đàn ông. Nhưng
sau đó, ngoài đàn ông ra, cũng vẫn còn những thứ khác... vẫn còn những
thứ khác...”

Chấn Bảo nhìn nàng, tự bản thân không hề biết lúc đó cảm giác trong

lòng chàng lại là một sự ghen tỵ khó chịu. Kiều Nhụy nói: “Còn anh? Anh
vẫn khỏe chứ?” Chấn Bảo muốn quy nạp cuộc sống viên mãn hạnh phúc
của mình vào một hai câu vắn tắt, còn đang mải lựa chọn từ ngữ, lúc ngẩng
đầu lên, bỗng thấy gương mặt mình trong một cái gương nhỏ để bên cạnh
ghế ngồi của người lái xe buýt, rất bình thản, nhưng vì xe buýt đang lắc lư,
gương mặt chàng trong gương cũng rung động không yên, đó là một vẻ
rung động bình thản đến kỳ dị, cứ như có người đang xoa bóp mặt chàng
vậy. Bỗng nhiên, gương mặt chàng rúm ró lại, trong gương, chàng nhìn thấy
nước mắt mình giàn giụa chảy xuống, vì sao, chàng cũng không biết. Trong
những cuộc gặp gỡ thế này, đáng lẽ phải là nàng khóc, còn chàng đứng ra
an ủi mới phải. Nàng cũng chẳng hề an ủi chàng, chỉ im lặng, mãi một lúc
lâu sau mới nói: “Anh xuống ở đây phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.