CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 104

”Làm sao anh biết được số điện thoại này vậy?“.

”À thì Helen cho“.

”Ủa, cô ấy sao lại cho số điện thoại của em“.

”À, thì anh nói muốn làm quen với em nên cô ấy cho“. Thực ra, tôi đủ

thông minh để biết anh ta nói dối.

Anh ta đã lấy số điện thoại này từ di động của Helen. Và tôi vốn

không thoải mái cho lắm. Rồi tôi ngồi vào bàn máy tính vừa check mail,
vừa nghe điện thoại qua cái giọng khó nghe của Ronie, chả ra Tây chả ra
Việt, chả ra Bắc chả ra Nam. Tôi cứ ầm ừ và ngáp liên tục, chả để ý xem
Ronie đang nói gì nữa vì mải xem thư. Ronie kể lể còn tôi cứ “thế à”, “ah”,
“oh“. trước những dự định, ước vọng nào tương lai, nào gia đình… của
chàng đang tuôn ra ào ạt. Thú thực, tôi cũng chỉ hiểu lõm bõm. Thế rồi tôi
đã hoàn toàn đứng tim và tỉnh hẳn khi nghe thấy câu “tâm sự” nguyên văn
sau đây:

”Em coi thường anh đúng không? Anh không phải là loại người như

em nghĩ đâu. Có vẻ em chả quan tâm, em biết anh vẫn làm gì không? Anh
vẫn làm ra tiền để CHO DZAI và đi DZLẾT NGƯỜI đó!“.

Phần 21

Và có nguy hiểm thật, khi tôi bắt đầu phát hiện ra có bóng người lẵng

nhẵng theo tôi đằng sau!

Vâng, đúng là buồn cười. Hai chữ “CHO DZAI” và “DZIẾT

NGƯỜI”, nó nghĩa là “cho giai” và “giết người” đó mà. Phiên âm theo
đúng cái giọng của Ronie đấy, đáng sợ chưa?“.

Đầu tiên, tôi thót hết cả tim, vì giọng của Ronie rất quả quyết và tự

hào khi nói ra những lời nói đó. Tôi cảm tưởng như đó là một lời “dọa nạt”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.