CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 119

“Ôi trông anh mệt quá. Anh lái xe lâu lắm đúng không? Mọi thứ thế

nào?”

Nhìn Ryan của tôi thật đáng thương.

“Mọi thứ đều tốt cả, em thế nào? Em có nhớ anh không?”

“Có chứ, rất nhiều, tất nhiên là nhớ rồi. Bây giờ vẫn nhớ anh, kể cả khi

anh đang ở đây“.

Và như thường lệ, Ryan kéo tôi lại gần và cắn vào tai, hít lên mái tóc,

ấm áp và dịu dàng. Nếu tôi ngồi bên kia, có thể anh sẽ nhìn thấy vết thương
đang bị tóc che phủ.

Ryan nói rằng anh đã quyết định chuyển nơi làm việc rồi. Mặc dù hơi

xa nếu phải đi từ trường so với nơi cũ nhưng thoải mái hơn nhiều và không
dây dưa với Garbriel nữa. Oh, có lẽ lý do nàng ta phát điên là vì thế này
đây.

Chúng tôi vào quán Mexico, lại ăn salad Mexico dù lúc đó tôi không

thấy ngon lắm. Tôi thấy Ryan rất mệt mỏi và không được vui. Tôi gác lại
chuyện về Garbriel, lúc này anh cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Thế rồi,
anh đề nghị, hai đứa sẽ đến ngọn hải đăng trên đảo nhé.

Tôi gật đầu, và nói rằng, anh cũng nên nghỉ sớm vì quá mệt.

Hôm nay trên đảo vẫn đầy sương, không khí có ấm áp hơn đôi chút.

Chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau suốt đường đi. Có thể vì
Ryan mệt, vì anh đang có chuyện chưa được giải quyết. Trực quan của tôi
mách bảo như vậy. Tôi rất muốn hỏi: “Có chuyện gì đang xảy ra thế? Có
chuyện gì?” Nhưng nhiều lời sẽ là vô duyên.

Ryan lại dừng xe và ngắm ngọn hải đăng qua tấm kính. Rồi anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.