CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 150

”Mei gọi cho anh, phone của em sao vậy?”

”À chỉ là hết pin mà“.

Lavender nói tỉnh bơ dù tôi biết thừa cô tắt máy. Billy và Lavender tỏ

ra rất lo lắng nếu tôi phải về một mình. Tôi nói rằng không sao, tôi vẫn về
khuya như vậy. Billy đưa tôi xuống tận bến tàu, nhìn tôi lên tàu rồi mới
quay trở lại.

Chia tay Lavender và lang thang một mình trở về nhà, tôi vẫn có một

cái cảm giác gì đó rùng mình, như thể vừa xem xong một bộ phim, hay đọc
xong một cuốn truyện ấn tượng tới mức bị ám ảnh. Giá mà lúc này tôi gọi
điện tâm sự được với Ryan, nhưng đã muộn quá, anh cần phải ngủ.

Lên đảo một lúc thì tôi nhận được một voice message của Ronie. Anh

ta bảo rằng vừa gọi điện cho tôi mãi mà không được (là vì tôi ở dưới tàu
điện ngầm không có sóng). Anh ta rất muốn nói chuyện lại với tôi và hy
vọng có thể gặp tôi vào buổi trưa ngày hôm sau. Thế là trong cái cảm giác
muốn được nói chuyện với ai đó, tôi nhấc máy gọi điện cho Ronie.

Ronie nói chuyện với tôi rất tình cảm. Thật là một cảm giác tội lỗi,

nhưng lúc đó tôi lại thấy những lời nói ấy rất ấm áp, giọng tôi cũng nhẹ
nhàng và dễ chịu hơn rất nhiều khi nói chuyện với anh ta. Tôi hỏi mối quan
hệ của anh ta và Helen đến đâu, anh ta nói rằng khi chúng tôi nói chuyện
với nhau thì đừng nhắc đến Helen. “Đàn ông thật là buồn cười, và tôi
không đi ăn trưa với anh đâu”, tôi thốt lên như vậy trước khi tạm biệt Ronie
và bước chân vào nhà.

11 rưỡi đêm, quá mệt và tôi lăn ra ngủ, quả thật dạo này có quá nhiều

suy nghĩ.

Sáng thứ bảy, 8 giờ Billy đã nói với tôi hôm nay anh đóng tiệm và tôi

có thể ở nhà. Tôi hỏi Lavender ra sao rồi? Anh nói rằng cô ấy ổn thôi. Hôm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.