CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 152

Trụ sở mới của Đài NY 1 mới được chuyển về tòa nhà Chelsea Market

từ năm 2002. Sau khi qua một hàng security, tôi phải ngồi ở dưới sảnh
trong của tòa nhà chờ một chút, rồi tôi sẽ được theo bà đi quay tin ở
uptown.

Những gì tôi nhìn thấy nơi đây, đó là sự hối hả và năng động, tạo cho

tôi cảm giác choáng ngợp và rất hồi hộp, tự nhiên thấy mình… thật vô tích
sự. Đủ hiểu vì sao cái thế giới này lại phát triển như thế.

Tôi được cho phép theo đoàn xe đi uptown quay phóng sự về một

cuộc diễu hành của dân Hispanic. Vui quá thể và oách quá thể. Cô phóng
viên dễ thương đứng “biểu diễn” rất chuyên nghiệp, nhưng nhát lại bị quá
ồn ào và nói vấp cho dù đang quay live. Anh quay phim và cô phóng viên
sau quá tam ba bận bị nói vài câu khá nặng nề vì hôm nay không được như
ý. Cô ấy cúi đầu xin lỗi và hứa sẽ làm lại thật tốt. rất kiên nhẫn và cam
chịu.

Bà news director đã kết thúc buổi quay hình bằng lời nói ghé vào tai

tôi: “Tôi đã từng là cô ấy, xấu hổ là kiên nhẫn, nhưng đáng lắm!”

Câu nói của bà làm tôi nhớ tới năm tôi học đại học năm thứ hai, được

may mắn gặp gỡ và nói chuyện với một phóng viên Reuters kỳ cựu và cực
kỳ tài năng. Chỉ sau một buổi nói chuyện mà tôi choáng ngợp bởi kiến thức
và sự nhận thức thâm thúy của nhân vật này.

Ông ta kể rằng, ông ta đã từng bị vùi dập thảm hại ở một tòa báo, sau

đấy bị ganh tị và phá phách vì đối thủ kèn cựa. Có lúc thất vọng chán đời đi
phục vụ trong quán ăn ở một khu phố toàn dân gangster và nghèo khổ.

Chủ quán có lúc chửi bới không ra gì chỉ vì một việc rất nhỏ là đưa

nhầm thực đơn sang một bàn mà đã gọi rồi hay có lúc rán khoai tây hơi bị
cháy. Nhưng chính mỗi lời chửi bới ấy lại là một bài học rèn luyện sự kiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.