CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 153

nhẫn và bản lĩnh. Và khi đã cảm thấy phải “quay trở lại”, ông đã trụ lại trên
cái “chiến trường” ấy và cực kỳ thành công.

Ông nói, ông đã thể hiện hết được cho các đối thủ cũ của mình rằng,

bản chất của ông thì không ai có thể vùi dập được, và rằng mấy lời chửi bới
của họ, và cả ông chủ quán ăn, đã giúp ông bỏ qua được sự tự ti và “chai
mặt” ngẩng đầu bước tiếp.

Hôm nay bà director cũng nói với tôi những lời nói tương tự: “Một

ngày nào đấy ta sẽ bị ai đó làm tổn thương bằng cách khiến ta trở thành kẻ
ngu ngốc, nhưng một ngày nào đó cũng nhờ những người đó mà chúng ta
trưởng thành, không có tủi nhục đau đớn thì không bao giờ có thành công“.

Lúc đó tôi chưa thực sự đi làm, chưa va chạm cuộc sống nhiều, mới bị

mẹ mắng đã cảm thấy bị xúc phạm tỏ vẻ rất đau lòng. Tôi hiểu mà chưa
ngấm hết những gì họ nói, nhưng không ngờ chúng lại hữu hiệu giúp tôi
trong những ngày tháng sau này, khi tôi hiểu thế nào là c est la vie.

Người ta chửi tôi vài câu nhưng nếu là do tôi sai tôi tự nguyện cúi đầu

nhận lỗi. Người ta chửi tôi khi họ sai thì tôi sẽ chứng minh cho họ thấy họ
sai thay vì điên cuồng thất vọng hay đau lòng. Và tôi đủ hiểu, kẻ sỉ nhục và
làm cho tâm hồn mình đau đớn nhất chính là bản thân, chứ không phải là
người khác.

Tôi chia tay bà đạo diễn để về nhà, vì bà còn phải ở lại làm việc. Tôi

đã có một ngày thứ bảy rất bổ ích, tinh thẩn đã bớt căng thẳng đi rất nhiều,
hứng khởi là khác, có lúc còn quên mất câu chuyện về Lavender vừa mới
hôm qua.

Nhấc máy cho Ryan, tôi thì thào: “Hey, hôm nay em vừa làm một việc

cực kỳ thú vị. Em đã sẵn sàng để đi picnic với anh ngày mai rồi, em nhớ
anh làm sao?“.

Phần 29

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.