CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 158

cũng… dừng lại. đứng nhìn tôi grừ grừ grừ. Quả nhiên, bà chủ nó đang ục
ịch chạy đằng sau cầm theo cái xích.

Thế rồi, 1,2,3, lúc nhìn thấy chủ của nó, nó lại lao về phía tôi tiếp làm

tồi sợ quá lại… chạy tiếp. Ai dè vấp chân ngã sóng soài, con chó khựng lại
nhìn rồi… chạy qua tôi, thì ra nó chạy… chủ nó. Tôi buồn cười quá cười
không đứng dậy nổi. Ryan đã chạy gần tới nơi, anh đỡ tôi dậy, vừa đỡ vừa
vuốt tóc và hôn vào mặt tôi theo kiểu an ủi tôi có đau không.

Tôi thì không thể ngừng cười nổi vì chuyện vừa xảy ra. Anh nói một

lúc đầy nghiêm trọng rồi thấy tôi cười cũng lăn ra cười. Ai được chứng
kiến chuyện hôm đó cũng phải phì cười là cái chắc.

Đứng được dậy, tôi thấy bà chủ nhà đã dắt được con pit trở về. Nó

nhìn tôi cứ grừ grừ grừ, tôi lại càng cười to. Và rồi, có lẽ do nhìn đểu nó và
cười nhiều quá, con chó điên cuồng giật xích ra khỏi tay bà chủ rồi lao về
phía tôi và Ryan. Thế là, tôi lại… chạy, mà khổ, nó đuổi theo tôi chứ, nó
mặc kệ Ryan.

Báo hại bà chủ và Ryan lại hét lên… đuổi theo. Lần này nó đuổi còn

điên hơn, tôi đã quá mệt. Cuối cùng… đường cụt, chỉ còn một ngôi nhà có
hàng rào rất cao. Và thế là, có thể thật khó tin, nhưng mà có lẽ do bản
năng… sinh tồn, tôi đã liều mình trèo qua.

Chỉ gặp một trở ngại lớn, đó là cái áo dài của tôi dính vào cọng gỗ của

hàng rào khiến nó bị kẹp, tôi không tài nào nhảy xuống được, đành phải để
nó dắt lại như thế và nhảy xuống. Ai dè chưa hết, cái áo len bên trong của
tôi lại bị vướng tiếp lúc tôi nhảy xuống, và… XOẸT, nó bị toác ra rách
bươm. Nhảy xuống, tôi đứng khựng lại, nhìn cái áo, tóc rủ hết cả mặt, có lẽ
lúc đó trông thảm hại lắm, người tôi nóng ran.

Rồi tôi lại ngước lên xem cái áo choàng dài bị dắt và hơi choáng váng

vì mình có thể leo qua được một cái hàng rào cao như vậy. Nhìn qua hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.