”Em có hay nói chuyện với anh ta nhiều không?“.
”Không, không nhiều“.
Tôi nói dối, vì tôi thấy Ryan không được vui. Có lẽ anh đang ghen
đấy, nhưng như thế lại làm tôi vui.
Chúng tôi đã quá ít cơ hội để được ghen tuông nhau, ngoại trừ tôi
ghen Garbriel, còn anh chưa bao giờ ghen với tôi cả Thế rồi bất ngờ, anh lại
hỏi: “Billy là anh chủ của em hả? Anh ta OK chứ?” Tôi ngạc nhiên, sao tự
nhiên anh lại hỏi về Billy nữa nhỉ? Cũng có đôi lúc tôi kể cho Ryan nghe về
những chuyện kỳ lạ tôi cảm nhận ở Billy, mối quan hệ của anh ta và gia
đình Lavender, nhưng tự nhiên lại hỏi “anh ta OK chứ?”, cứ thấy là lạ sao
vậy.
”Anh gặp anh ta được không?” “Ai cơ, Billy?” “Ừ, anh muốn gặp anh
ta“. “Tại sao?” Ryan vuốt mặt thở dài, rồi không trả lời, anh quay sang ôm
tôi rồi khom người xuống ngả đầu lên vai tôi, không quên tặng tôi một nụ
hôn lên má. Chúng tôi đã trên tàu điện ngầm để trở về đảo Không thấy nói
gì nữa, Ryan là vậy, tôi biết anh đang mệt mỏi và suy nghĩ, đôi lúc cũng
thật là khó hiểu. Nhưng khi anh lặng yên tôi sẽ để cho anh lặng yên!
Trở về, chúng tôi quyết định đi dọc đảo để trở về nhà chứ không bắt
xe bus đỏ. Tôi hơi lạnh, vì chiếc áo len rách không mặc được nữa đã bỏ lại.
Ryan cởi chiếc khăn quàng cổ to của anh rồi quấn quanh tôi, ấm áp một
cách lạ kỳ. Tôi cũng lo anh bị lạnh nhưng anh bảo sức khỏe của tôi quan
trọng hơn.
Trở về nhà, check mail. Tôi nhận được một cái mail bất ngờ từ một
người bạn cách đây đã khá lâu. Đó là một người bạn trai. Kể sơ qua cho
mọi người về mối quan hệ của chúng tôi nhé.
Anh ấy tên là N. (xin giấu tên nhé!). N. là con một của một người bạn
của bố tôi, học violon từ nhỏ, rất tài năng. Bố anh và bố tôi là hai người bạn