CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 169

khá thân nhau từ lâu rồi. Nhưng mãi đến năm học lớp 11, lần đầu tiên tôi
mới được gặp N. khi anh ấy chở bố đến chơi với bố tôi. N. lúc này đã vào
đại học (anh hơn tôi ba tuổi). Tôi nhớ đó là một chàng trai khá mảnh khảnh,
hay đỏ lựng mặt khi cười rất dễ thương, khuôn mặt dê coi, nhưng nhìn anh
trông cứ… mong manh sao vậy.

Lúc đó, tôi nhảy từ trên gác xuống nhà và chuẩn bị vác xe đi chơi,

chào hỏi toe toét dù cũng chẳng cần biết đấy là ai. Tôi có liếc qua anh, thấy
anh này cũng dễ thương. Bố anh có nói vài câu gán ghép hai đứa khiến mặt
N. cứ đỏ lựng lên, rồi hình như anh ấy có nhìn theo tôi cho đến tận lúc tôi
dắt xe ra khỏi cổng.

Thế rồi chúng tôi gặp lần thứ hai khi tôi được đi xem buổi biểu diễn

nhỏ từ thiện của anh, cho Hội chữ thập đỏ. Nhưng mà tôi rất ngạc nhiên vì
một chàng trai trông hiền lành “mảnh khảnh” như vậy mà lại chơi đàn say
mê và ngọt ngào tới như thế. Tôi thật sự xúc động, nhưng đó là tình cảm
của sự ngưỡng mộ và không có gì xa hơn. Tự nhiên thấy anh ấy năng
đưa… bố anh ấy tới nhà chơi với bố tôi hơn, thỉnh thoảng lân la hỏi mấy
bức tranh trong nhà có phải do tôi vẽ hay không?

Tôi đang làm gì? Sao không xuống chơi? Một lần chúng tôi đã nói

chuyện thực sự với nhau. Tôi nói về hội họa, về âm nhạc, đủ thứ trên trời
dưới biển mà tôi biết, không quên bày tỏ sự hâm mộ của mình tới tiếng đàn
của anh. Tôi chỉ thấy anh ấy nhìn tôi suốt, thỉnh thoảng lại gật gù, hoặc mặt
lại đỏ. Mà tôi thì sợ không gian chết nên càng nói lắm, nói cho tới khi mệt
rũ.

Có một lần, anh ấy sang nhà tôi và muốn nói chở tôi đi xem triển lãm

của một họa sĩ mà tôi không nhớ tên, gần trên Tràng Tiền thì phải. Tôi hơi
bất ngờ, lần đầu tiên tôi được một anh chàng nào đó đèo đây, cũng pha chút
hồi hộp. Tôi nhớ ngồi sau xe N. mà cảm giác lạ lắm, cứ ngài ngại và sờ sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.