CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 171

Anh ấy đến nhà tôi, chẳng hiểu nói gì với bà tôi mà bà ngoại tôi đồng

ý cho anh ấy tháo bức tranh cầm về. Lúc về nhà, tôi chết lặng khi biết nó đã
bị “thủ” mất. Tức tốc, tôi mò sang nhà anh, đứng “biểu tình” đòi bằng
được. Bố mẹ kêu anh ấy không có nhà, tôi bảo các bác tìm cho cháu bức
tranh nhưng họ bảo không tìm thấy. Tôi cứ đứng khóc nức nở ở đó và tức
giận anh tới tím tái.

Và thế là anh ấy đã đi, mang theo cả kỉ niệm yêu quý của tôi đi sang

trời Tây. Tôi thù anh ấy từ đấy và không bao giờ thèm liên lạc lại. Anh ấy
có viết cho tôi một lá thư rất dài, rất rất dài, và là lá thư duy nhất gửi cho tôi
từ ngày ấy, có lẽ do mới sang và trong tâm trạng bất ổn nên mới dài như
vậy N. nói rằng anh ấy đã quá tiếc nuối khi không dám gửi cho tôi một lời
tỏ tình.

Tôi là một người đặc biệt trong trái tim anh ấy, và vì tôi vô tư và trẻ

con quá, anh ấy không nỡ làm gì “vẩn đục” hết. Anh ấy có thề làm nhiều
điều hơn nữa để có được tôi nhưng mà rồi lại không dám, anh ấy thèm
được ngồi nghe tôi nói huyên thuyên. Và rằng lúc tôi đến đòi bức tranh,
anh ấy đang trốn trong phòng, tôi khóc anh ấy cũng khóc…

14/2 và ngày sinh nhật, bao giờ tôi cũng nhận được hai cái thiệp của

anh, chỉ vẻn vẹn duy nhất hai chữ “Miss you!” Thật tiếc tôi chưa từng trả
lời anh điều gì, và bây giờ tôi vẫn đều đều nhận được hai cái thiệp ấy mỗi
năm.

Năm đó tôi sang New York nên không nhận được thiệp. Anh viết

email cho tôi, nói rằng mình sẽ sang New York chơi. Anh biết tôi ở bên
này, và email là do anh hỏi dò bạn tôi mà ra. Anh sẽ sang đó khoảng một
tuần. Đã lâu lắm rồi, anh muốn được gặp tôi một lần, “Hy vọng em cho anh
cơ hội chứ?” Lúc này tinh thần tôi cũng thoải mái, không còn thù hằn lâu
nữa, và đã coi anh như một người bạn bình thường. Thực sự trong thâm
tâm tôi vẫn muốn liên lạc lại với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.