CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 170

Thế rồi lúc về, lại rủ tôi đi ăn kem, trời thì xám xịt sắp mưa, nhưng mà

tôi đổng ý, vì tôi… rất thích kem. Đang ăn thì trời đổ mưa thật, chúng tôi
trú đại vào một cái chỗ cũng không được… kín cho lắm gần đó.

Tôi bảo mưa thế này mà được nghe đàn thì tuyệt nhỉ. Anh ấy bảo

“Chờ nhé, không đi đâu nhé”, rồi lao ra lấy xe đi đâu mất hút, đội đầu trần
trong mưa luôn. Tôi vẫn còn đang thắc mắc anh này đi đâu thì anh ấy đã lại
quay trở lại. Thì ra N. vừa về nhà… lấy đàn, không quên đã mặc theo áo
mưa dù cái đầu ướt rượt. Và thế là anh ấy ngồi kéo đàn cho tôi nghe trong
tiếng mưa, mặc kệ sự tò mò và lắng nghe của những người xung quanh. Vì
thế mà tôi chả bao giờ quên được con người này.

Chúng tôi cứ nhẹ nhàng như thế thôi. Tôi biết là anh ấy thích tôi lắm,

nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ lẩn tránh dù anh rất đáng yêu và ấn tượng.
Đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao, có lẽ do tôi… trẻ quá. chưa đủ bản lĩnh
để yêu (đấy là tôi nhé!).

Tôi vào đại học năm thứ nhất thì N. sang Nga học, anh học nâng cao

cả về âm nhạc. Có lẽ đây là lúc khó khăn với anh, vì đó là quyết định của
gia đình và suất học bổng rất nhiều tiền mà anh có được. Nhưng mà anh lưu
luyến Hà Nội lắm, và anh có vẻ rất sợ phải xa tôi, cho dù tôi và anh chả đi
đến đâu cả, một cái nắm tay chúng tôi cũng chưa bao giờ có.

Nếu có ai đó đã từng đọc một bài viết của tôi có tên là sẽ biết câu

chuyện của tôi về một họa sĩ già vẽ tặng chân dung tôi ngồi dưới ánh mắt
trời, một bức tranh rất đẹp của một họa sĩ lịch sử. Tôi yêu quý bức tranh ấy
vô cùng, và N. cũng đặc biệt thích nó.

Anh ngỏ ý muốn xin tôi bức tranh nhưng tôi kiên quyết không đồng ý.

Đối với tôi không chỉ bức tranh đó đẹp mà nó còn là một kỉ niệm rất đáng
quý, không thể cho ai hết. Thế rồi, một ngày, tôi không có nhà, đó là ngày
trước khi anh bay sang Nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.