CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 211

Tôi ngồi đo đạc và vẽ rất nắn nót từng tí một. Hôm nay tôi sẽ vẽ ngọn

hải đăng bằng cả hai tay. Nếu tôi chỉ vẽ tay trái thì nó sẽ rất buồn, mà nếu
vẽ bằng tay phải thì lại vui quá Tôi sẽ vẽ bằng cả hai tay, vì bức tranh này,
có cả mềm vui và nỗi buồn tôi gửi vào cho Ryan.

Nhưng tôi chỉ ngồi được có hơn hai tiếng phải ngừng lại, chỉ đủ phác

thảo cái khung. Trời nhá nhem và ánh đèn vàng vàng không đủ cho tôi vẽ
và nhìn rõ một số chi tiết. Nhưng thế cũng đủ cho tôi thấy rất vui. Đã gần 8
giờ, tôi không thấy buồn ngủ nữa, nhưng nghĩ tới chốc gặp N. cũng thấy
hơi oải. Tôi muốn gặp Ryan cơ, Ryan Ryan Ryan. Tự mình đả đảo trong
đầu.

Đợi đến 10 giờ, tôi buồn ngủ quá và lăn ra ngủ. Hình như N. gọi vào

di động không thấy tôi nhấc nên gọi về nhà, bố mẹ bảo tôi ngủ rồi nên anh
bảo thôi khi khác chúng tôi gặp nhau.

Hôm sau tôi xuống spa, mang tâm lý ngại ngùng. Bây giờ xuống đây

thấy ngại quá, ngại với bà Mei, với Helen. Nhưng hôm nay không có bà
Mei hay Sheryl, chỉ có Helen. Helen không niềm nở nói chuyện với tôi, cứ
gườm gườm, giống y như mẹ mình vậy. Tuy hơi ngại nhưng tôi tỏ ra rất vui
tươi và cười nói với Helen, nhiệt tình giúp đỡ cô nàng lấy cái này cái kia.
Rồi tôi chủ động nói:

”Chủ nhật vừa rồi bạn trai Helen dẫn tớ xuống tiệm của mẹ Helen đấy,

tiệm đông khách ghê“.

”Có nghe nói rồi”, Helen giọng lạnh tanh.

”Helen bực tớ hay sao thế? Tớ tình cờ gặp Ronie và nói chuyện tiệm,

Ronie hẹn tớ ở đó xem tiệm, tớ muốn đi tìm chỗ nào đông khách thử việc“.
Tôi “thanh minh“.

”À tôi không bực chi đâu mà. Chỗ mẹ tôi cũng đông, nếu thích thì

xuống đó làm, nhưng mà phải làm khá cơ, xuống đó mà chưa giỏi thì khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.