CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 212

đấy“.

Câu nói đầy “cảnh báo” và pha giọng hơi khinh miệt. Tôi đoán Helen

đang ghen ngấm ngầm. Có khi hôm nọ mấy mẹ con họ ngồi nói xấu tôi,
thảo nào mắt tôi cứ giật giật, lại có một quyết định đột biến như thế.

Nghĩ đến đây, tôi lẳng lặng đi ra ngoài, nhấc máy gọi điện cho Ronie:

”Anh hỏi bà chủ cho em làm ở đó 5 ngày một tuần có được không?

Nếu nhận em sẽ đi làm bắt đầu từ thứ năm này?“.

Ronie cuống quít nói hỏi ngay và sẽ gọi lại cho tôi. Mẹ con họ ghét tôi

thì tôi sẽ sang đó làm cho tới khi ghét không chịu được phải đuổi tôi đi thì
thôi, tự nhiên thấy bực mình khủng khiếp.

Quay vào, mặt tôi cũng phì phị, tôi không toe toét nữa, cứ bằng như

quý báu lắm vậy. Helen tỏ ra khó chịu càng rõ hơn. Cô nàng còn tỏ ra khó
chịu với tôi khi lúc vào nhà vệ sinh thấy hết giấy, kêu tôi dùng hết không
gọi thêm. Tôi cau mày, từ sáng tới giờ tôi chỉ vào đó rửa tay đúng một lần.
Ôi những con người ghê gớm.

N. lại gọi điện, nói rằng tối nay anh ấy muốn gặp tôi chia tay. Sáng thứ

tư cả đoàn đã bay sang Cali biểu diễn tiếp rồi quay lại Nga, anh ấy muốn
gặp tôi đi ăn cho ra hồn một bữa. Nhưng một lần nữa tôi lại lỡ hẹn đi ăn với
N., vì anh nói anh ấy vẫn phải biểu diễn, có thể tan muộn, và chắc chắn
mong tôi đừng ngủ để gặp tôi tối nay trên đảo. Tôi nói rằng tôi sẽ không
ngủ.

Xin về sớm vì Helen quá khó chịu, một phần cũng muốn tranh thủ trời

sáng vẽ tranh tiếp, đang còn hứng thú. Lúc tôi ngồi vẽ, mấy cô cậu bé nho
nhỏ cứ chạy quanh ngồi xem rồi cười, cả mấy người lớn cũng đứng cạnh
xem. Tôi cứ phải ngước mặt lên liên tục để mỉm cười lại với họ. Họ gật gù
khen và theo dõi tôi khiến tôi thấy rất thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.