CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 215

”Em có lạnh không? “ (Có lẽ do lúc đó tôi mặc cái áo len mà ai nhìn

cũng phải thốt lên tưởng tôi lạnh).

Tôi trợn to mắt và nhìn N. vì hành động này.

”Em không lạnh mà, sao anh tới muộn thế?“.

”Để gặp em, anh nhớ em như thằng điên ấy“.

N. đưa cho Ryan một cái card của anh, nói rằng đã tới lúc mình phải

về vì hôm sau bay sớm. Ryan ồ lên khi thấy anh là một musician, anh cười
rất tươi và nói:

”Rất vui được gặp anh, chúng ta sẽ gặp lại sớm nhé“.

N. gật đầu: “Chúc cả hai may mắn nhé!”

Tự nhiên lúc đó, khi chia tay N., trong lòng tôi lại thấy nuối tiếc và

trống trải, một cảm giác buồn bã khó nói thành lời. Tôi chợt nhận ra đó là
một người đàn ông tốt và chung thủy. Đến khi nào tôi mới được gặp lại anh
đây? Không biết N. có hiểu không khi biết rằng anh đã ít nhiều thành công
khi để lại “dấu ấn” của mình trong tôi. Anh không nói những lời ủy mị,
không có những hành động lãng mạn như xưa kia, không níu kéo, không
sàm sỡ không tranh thủ, vậy mà như thế anh lại làm cho một kẻ “khó tính”
như tôi ít nhiều rung rinh, cảm giác còn là sự tôn trọng.

”Em sẽ gặp lại anh nhé, Hồ Gươm nhé?” Tôi gọi với theo.

N. mỉm cười rồi đi xuống bến. Tôi cứ ngẩn ngơ, lúc này thấy khó xử

khi quay lại với Ryan. Tôi và Ryan nhìn nhau. Anh ấy cứ gườm gườm nhìn
tôi, khác hẳn cái thái độ âu yếm lúc nãy. Một lúc tôi nhận ra Ryan vừa có
hành động của một kẻ… ghen tuông chứ không phải là tình cảm. Anh ấy
muốn show up với N. mà thôi,… thâm đấy. Dù sao tôi cũng thấy hài lòng vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.