CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 291

Trở về, lại dòng sông, hái lá hái cành vẩn vơ. Tôi thấy mình đang

trong một giai đoạn khó khăn, nhưng có lẽ không nhận ra đấy là lúc tôi
đang được rèn luyện sự trưởng thành.

Tình cờ, tôi thấy bà đạo diễn, bạn thân của ông già ven sông đang đi

tới. Tôi vẫy tay chào và hỏi han. Bà cũng hỏi tôi xem mọi chuyện vẫn ổn
chứ. Tôi hỏi bà dạo này có hay gặp người bạn ven sông của tôi hay không?

”Tôi rất nhớ ông già, chẳng hiểu sao lại không thấy?“.

”Ôi, tôi xin lỗi, ông ấy ốm lắm, thực sự là rất rất ốm…” Mặt bà rất

nghiêm trọng và buồn thiu.

Tôi sững sờ, tự nhiên tràn ngập một nỗi buồn mênh mang…

Phần 47

Vừa nhìn thấy Jess tôi bất ngờ bật khóc nức nở khiến những người

xung quanh không hiểu gì. Jess kéo tôi đi thật nhanh ra khỏi cửa, tôi vẫn
còn nhớ ánh mắt tức giận của Jess nhìn về phía Garbriel.

Trở về nhà, trong nhà có một bàn thờ nhỏ. Tôi dự định sẽ thắp hương

để cầu chúc cho ông già được khỏe mạnh. Có buồn cười không nếu ông ấy
theo đạo Thiên Chúa giáo còn tôi viện nhờ đến Phật để mong phù hộ cho
ông. Nhưng đó là một hành động tâm linh, khi trong lòng bạn muốn những
điều thiện thì bất kể bạn xin Chúa hay Phật, bạn sẽ có lòng tin rằng điều
bạn muốn sẽ đều được họ phù trợ.

Tôi bò ra bàn, ngồi tô nốt bức tranh theo cám tính những chỗ chưa

hoàn chỉnh. Em trai tôi đi ra ngó nghiêng và khen bức tranh hoàn thành thì
đẹp phải biết.

Tôi phổng mũi, chả lẽ thì thầm, “Chị vẽ tặng cho bồ của chị đấy“.

Công nhận lúc vẽ tranh là lúc có thể quên hết được những gì buồn phiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.