CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 290

Mà Helen thì biết gì, tôi ghét cái kiểu bịa đặt của kiểu nhà Helen thế không
biết.

”Thế sao, sao Helen biết chuyện của tôi mà ngay chính tôi cũng không

biết vậy?“.

”A sáng nay tôi và Sheryl vừa nói chuyện với nhau đấy, không tin ra

hỏi cô ấy đi“.

Lưỡng lự, tự nhiên cảm thấy có thể đó là sự thật. Tôi ngại nhất phải nợ

nần bất kỳ ai, không hề muốn. Tôi tiến tới hỏi Sheryl:

”Tôi có thể hỏi chị điều này được không?“.

”Ừ“.

”Có phải Billy trả tiền để tôi được học ở cái spa này không?“.

”Anh ấy không nói cho em biết à? Tốt bụng ghê nhỉ?”

”Tôi không biết điều đó, thật ra tổng số là bao nhiêu? Tôi sẽ trả lại anh

ấy“.

”Tôi không biết, khoảng vài nghìn gì đó, em có thể hỏi mẹ tôi“.

Nghe thấy “couple of thousands” là tôi đã run sợ. Tôi không thể kiếm

đâu ra được số tiền lớn như thế, mà chẳng biết có là “quá đắt” không nữa.
Tôi cũng làm việc ở đây kha khá không lấy lương cơ mà. Nhưng thật sự bất
ngờ là họ đã không tốt như tôi tưởng, đủ hiểu thế giới này là “no free lunch
in this world“. Tôi ra ngoài, gọi điện cho Billy nhưng không được, tôi để lại
một cái voice message: “Em mới biết anh trả tiền hộ em để học ở spa, đáng
nhẽ anh nên nói với em từ đầu. Nếu đắt quá em cũng không cần học và em
sẽ muốn tự trả cho mình. Anh không cần phải làm thế đâu. Anh nhớ gọi
điện lại cho em nhé?“.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.