CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 288

Chợt nhớ tới Lavender, cô ấy có khuyên mũi giả còn tôi có khuyên mũi thật
cơ. Tức thật, tôi chỉ muốn bật khóc.

Đã gần 1 giờ đêm, tôi vẫn loay hoay mà không xỏ nổi khuyên mũi vào

vì nó đã liền và đau quá. Cuối cùng, tôi quyết định, không thể để cho nó tịt
được. Tôi ra phòng ngoài, sờ soạng tìm cồn, bông băng, kim chỉ của mẹ,
thuốc mỡ, tất cả mọi thứ có thể. Cầm tất cả, đứng trong nhà tắm, hít thở
một cái thật sâu.

Tôi tự xỏ lại khuyên mũi cho chính mình. Đổ thật nhiều cồn lau thật

sạch sẽ, nước mắt chảy tơi bời vì xót, tôi lấy kim đâm thẳng vào mũi mình,
nhưng không chọc nổi vì quá đau, máu bắt đầu tuôn trào. Tôi hoảng hồn vì
khi họ xỏ cho tôi không hề có máu, nghĩa là chắc “không đúng mạch“.

Tôi lấy lại bình tĩnh lau hết máu, bôi thuốc mỡ đầy cây kim để cho

trơn. Đau và nhức lên tận óc. Mãi tôi cũng xuyên qua được mũi mình,
nhưng kim thì nhỏ và dễ, còn khuyên mũi thì rất to, xỏ vào sẽ đau đớn hơn
nhiều, và máu vẫn tuôn chảy. Tôi lại lấy thuốc mỡ bôi quanh chiếc khuyên
mũi, từ từ, nhắm mắt và nén chịu cơn đau khủng khiếp, nửa tiếng để từ từ
đưa chiếc khuyên mũi đó qua được cái lỗ mới tôi vừa tạo ra.

Tôi sung sướng và nhẹ người đến nghẹt thở khi thành công. Đó là phút

giây tôi quyết định sẽ không bao giờ bỏ khuyên mũi ra để nó bị liền như thế
nữa. Và tôi có làm gì, ở dâu, với ai, tôi sẽ từ bỏ họ ngay nếu bất kỳ ai bắt
tôi phải bỏ cái khuyên mũi này đi. Tôi yêu nó vô cùng, vì nó là đặc trưng
của tôi, và vì nó là do tôi tạo ra.

Nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng, 3 tiếng tự hành hạ mình, vĩ đại thật.

Muộn quá, tôi quyết định nghỉ sáng ngày hôm sau ở spa. Vừa mệt, vừa đau,
mà lại vừa căng thẳng ban ngày nữa.

10 giờ sáng hôm sau tôi đã dậy. định bụng xuống nhà, không thấy ông

già thì cũng vẽ nốt bức tranh. Ông già vẫn không thấy, tôi bất chợt thấy bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.