CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 309

Vậy là Jess cũng đã công nhận anh trai mình là gay. Nhưng cậu ấy

cũng công nhận Ryan có yêu tôi, lòng tôi nhẹ bớt. Tôi mở cửa, nói lời cảm
ơn sau cùng, cảm ơn Jess, cảm ơn rất nhiều, không hiểu nếu như không có
Jess. thì giờ đây tôi sẽ ra sao? Giá tôi có thể gặp cậu ấy trước Ryan, giá
như… nhưng nếu cuộc đời có sự giá như thì tôi đã chẳng bao giờ phải nói
chữ giá như…

Nhưng cậu ấy đã cứu rỗi linh hồn tôi đêm nay.

Tôi nói tôi cũng OK và sẽ đứng hít thở không khí ở ven sông trước khi

trở về nhà cho sạch nước mắt đã. Tôi biết Jess rất muốn đứng cùng với tôi,
nhưng tôi tạo được cho mình một khuôn mặt bình tĩnh và bỏ đi rất nhanh.

Tôi không chỉ đứng ven sông mà chạy như điên ra phía ngọn hải đăng,

tự nhiên tôi thèm thấy nó một cách khủng khiếp. Chạy đến nơi, nhìn thấy
ánh đèn vàng và làn sương bay mờ mờ là tôi òa lên khóc nức nở. Điện thoại
rung lên, số của Billy, tôi lấy điện thoại ra mà tay run bần bật. Tôi tắt hẳn
điện thoại đi không dám nghe, ngồi sụp xuống, ôm mặt. Tôi sợ ai đó sẽ biết
được chuyện thực sự đang xảy ra với mình, tuyệt vọng, xấu hổ…

Tôi tin chắc Ryan sẽ gọi, nếu không gọi được vào di động sẽ gọi về

nhà. Bây giờ tôi không thể đối mặt với anh hay bất kỳ ai. Tự nhiên lại có
cảm giác thương bố mẹ, tôi cần phải tĩnh tâm trở lại. Tôi còn tự an ủi. thế
cũng tốt, trở về Việt Nam tôi sẽ bớt tiếc nhớ anh, có lẽ trong cái rủi, có cái
may.

Và tôi cứ ngồi thế nghĩ. mỗi lần nhớ tới những kỉ niệm đẹp, nước mắt

lại ứa ra, trái tim tôi cũng yếu mềm vậy thôi.

Khi đã quá mệt mỏi, tôi lê bước trở về nhà, không biết là mấy giờ nữa.

Nếu bây giờ muộn thì chắc chắn bố mẹ sẽ đang rất lo. Tôi cố gắng lau sạch
sẽ cái khuôn mặt nhòe nhoẹt mà đã mất công trang điểm rất xinh suốt buổi
chiều hôm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.