CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 310

Không sai, cửa vẫn mở, đèn sáng. Đã là 1 giờ hơn, bố tôi hộc tốc chạy

từ phòng ra xem có đúng tôi về hay không, giọng vừa gay gắt vừa lo lắng.
“Mày đi đâu về vậy. Điện thoại không gọi được? Sao thế? Sao thế kia?”
Chắc hẳn đôi mắt sưng húp của tôi khó giấu nổi ai. Tôi đành nói rằng mình
vừa đi thăm ông già tôi quen đang nằm ốm ở bệnh viện về, hơi buồn. Mà
chờ mãi không có tàu trở về nhà nên bây giờ mới về đến nơi, điện thoại
cũng mới hết pin. Bố tôi lừ lừ đi vào, coi như tôi vừa nói sự thật đi, nhưng
chắc hẳn đang lo lắng. Bố tôi kín đáo ngắm nhìn xem tôi có bị “xộc xệch”
quần áo gì đó không?“.

”Có thằng nào gọi điện suốt đêm“. Bố tôi vừa dứt lời điện thoại đã lại

réo lên ầm nhà. Cuống quít thế nào tôi ra dứt luôn dây điện thoại, vì vừa
không dám nghe, vừa sợ buổi đêm nó kêu thêm mẹ tôi ra thật là phiền.

”Sao thế“. Bố hỏi.

”Giờ có ai gọi điện đến xin gặp con bố bảo con không có nhà nhé, còn

buổi đêm thì tắt đi luôn cho nhanh. Sáng con sẽ cắm lại“.

”Này, thằng nào nó phá quấy à. Hay thế nào? Nói thật đi?“.

”Hả, làm gì có thằng nào, thằng nào phá được con, không có gì đâu,

bố cứ yên tâm, xời“.

Tôi tỏ ra rất bình tĩnh và rất muốn đi ngủ. Thật may: bố tôi không hỏi

nữa. Quả thật, về được nhà, tôi mới thực sự bình yên và ấm áp. Rửa mặt, đờ
đẫn ngắm bức tranh của tôi một lúc, tôi đang nghĩ chắc chắn chẳng bao giờ
nó sẽ đến được tay anh nữa rồi. Tôi sẽ không gặp anh nữa, quyết tâm như
vậy Tôi sẽ dứt hẳn anh ra, từ hôm nay, từ bây giờ. Tôi không muốn gặp mặt
và nói chuyện nữa, thế là quá đủ.

Len lén ra ngoài, tôi lấy hẳn hai viên thuốc ngủ của mẹ và uống, loại

thuốc mà nửa viên 15 phút tôi đã có thể vào giấc dù tôi là người khó ngủ.
Nhưng tôi tin chắc đêm nay sẽ là một đêm khủng khiếp nếu tôi không ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.