CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 311

được. Hãy cố ru lòng mình lặng sóng qua những phút giây như thế này, có
thể ngay ngày mai tôi đã thấy khá hơn, thời gian sẽ chữa lành mọi vết
thương, giờ tôi cần sự bình yên.

Và tôi ngủ thật, cho dù vẫn nhát lại giật mình, cho dù vẫn biết trời

đang sáng dần. hai viên thuốc chỉ đủ cho tôi bớt đi sự tỉnh táo của lý trí để
khiến mình sẽ không ngồi dậy và vật vã khóc trong đêm.

Lúc tôi tỉnh dậy cũng đã 12 giờ. Hôm nay tôi nghỉ ở cái tiệm nail đó

mà chẳng kịp báo cho ai. Tôi cũng không có tâm trạng đi làm. Tôi tự hứa
với lòng mình sẽ quyết tâm không bao giờ bật di dộng của mình lên nữa.
Điện thoại nhà tôi vẫn chưa lắp lại. Bố mẹ và em đi sớm, chỉ có mình tôi.
Nhưng đúng thật, tôi đã thấy khá hơn.

Tôi nhớ tràn ngập cả sự nửa giấc đêm qua là ước mong cả buổi tối

hôm trước sẽ chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng bây giờ trời đã sáng, tôi đã
tỉnh, tôi biết đã chẳng có ác mộng, chỉ có sự thật mà thôi.

Em trai tôi về và lắp lại điện thoại. Tôi dặn nó rằng bất kỳ ai gọi cũng

không được bảo tôi có nhà. Nó nhăn nhó.

Chiều, tôi lại ngủ, nó cũng ngủ. Điện thoại reo, rất nhiều lần, chẳng

đứa nào dậy nhấc. Tôi sợ bước chân xuống dưới nhà, biết đâu Ryan đang ở
dưới đó.

Tôi đã ở nhà, như vậy, đã gần bốn ngày liền, và không ra khỏi nhà,

không nghe điện thoại. không lên Internet, chỉ ngồi xem tivi và đọc sách.
Bố mẹ cũng đoán ra tôi đang “có chuyện” nên không làm phiền nhiều. Ở
nhà, mỗi chiều tôi lại nấu cơm rửa bát thay cho mẹ, thấy lòng mình bình
yên. Tôi tạm quên bớt cái thế giới ngoài kia, có thể có người đang lo lắng
và cố gắng tìm kiếm tôi.

Buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng tôi cũng dám đi xuống dưới nhà và

lang thang khắp ven sông. Chợt nhớ ra muốn được đi thăm ông già, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.