“Tại hạ đang luyện công! Sư phụ nói, một ngày không luyện tập, sẽ
không thạo pháp công, nghĩ lại thì tại hạ đã mấy ngày không luyện
công rồi!” Thượng Quan Cảnh Lăng tự trách mình.
“Võ công của môn phái các anh là phải treo lên trần nhà để ngủ
à?” Thật không thể hiểu được tại sao cổ nhân lại có kiểu luyện công kỳ
lạ như vậy? Thực sự là còn kỳ lạ hơn cả việc Tiểu Long Nữ ngủ trên
dây thừng.
Thượng Quan Cảnh Lăng cười thẹn thùng, giải thích: “Sư phụ nói,
ngày nào cũng làm như vậy, kết hợp với tập thở, sẽ rất có lợi cho
việc tăng cường công lực.”
“Sư phụ nói, sư phụ nói... anh nghe lời sư phụ nhỉ?”
“Một ngày là thầy, cả đời là cha. Hơn nữa, tôi vốn là một đứa trẻ
mồ côi, may có sư phụ không ghét bỏ, lại còn dạy tôi võ công nữa.”
Thượng Quan Cảnh Lăng vô cùng nghiêm túc nói, nói xong mặt bỗng
sầm lại: “Tôi thật là bất hiếu, không thể ở bên cạnh chăm sóc,
phụng dưỡng sư phụ được, lại còn sư muội nữa, không biết giờ có
khỏe không...” Vừa nói mắt anh ta vừa đỏ hoe.
Hả! Không được khóc, tôi sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc,
nhất là khi người đó lại là con trai! Nhưng ánh mắt của anh ta
trông thật đáng thương...
Tôi căng thẳng vặn vặn tay, bối rối nói: “Anh không được như
vậy, Thượng Quan, tôi nhất định sẽ giúp anh!”
“Đa tạ, Tiểu Ngư cô nương!” Thượng Quan Cảnh Lăng lại tươi cười:
“Nơi đây khác hoàn toàn với thế giới mà tôi sống. Ở đây, võ công
của tôi hoàn toàn trở nên vô dụng, tôi chẳng biết cái gì cả, ngay đến
bản thân mình cũng không nuôi nổi. Nếu như không gặp được Tiểu