Ngư cô nương, tôi thực sự không tưởng tượng được là tôi sẽ gặp phải
những chuyện gì!”
“Ôi... cái này, không cần phải nói như vậy, cái đó, cái gì nhỉ...
giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha, đều là người trong
giang hồ cả mà, không có gì, không có gì!” Tôi lắp ba lắp bắp nói,
nghe những lời thành khẩn của Thượng Quan Cảnh Lăng, nghĩ lại
mục đích ban đầu của mình khi quyết định giúp đỡ anh ta, tôi bỗng
thấy thật khinh thường bản thân mình!
“Ấy! Anh còn có cả sư muội? Hai người... thanh mai trúc mã à?”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề. Tuy câu hỏi này có vẻ hơi tọc mạch,
nhưng nếu không hỏi, thì tôi cứ cảm thấy “canh cánh trong lòng”,
mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại thế nữa!
“Đúng vậy, muội ấy cũng là trẻ mồ côi, nhưng bây giờ muội ấy
đã trở thành một “Đạo tặc” nổi tiếng giang hồ!” Nói đến sư muội,
vẻ mặt của Thượng Quan Cảnh Lăng hiện rõ vẻ sùng ái, tôi nhìn mà
thấy mắt cay cay, nhưng... gì cơ? Đạo tặc?
“Không nhầm đấy chứ, đạo tặc? Thế thì cô ấy là kẻ cắp,
nhưng anh là sai dịch cơ mà?”
“Đúng thế, chẳng có ai quy định là sư muội của sai dịch không
thể là kẻ cắp, hơn nữa sư muội tôi lại là Hiệp đạo, chuyên đi cướp của
nhà giàu chia cho nhà nghèo!” Tình cảm yêu quý của anh ta đối với
sư muội không nói cũng rõ: “Không những sư muội là Hiệp đạo,
tướng công của cô ấy cũng là Hiệp đạo, tiếng tăm còn lớn hơn cả sư
muội nữa.”
Gì cơ? Sư muội có chồng rồi? Ha ha, tốt quá! Nói như vậy,
nếu anh ta không thích sư muội, thì anh ta có thể không quay trở
về, không quay trở về thì có thể ở lại đây... Ít nhất thì tôi cũng