CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 109

muốn anh ta ở lại đây, ừ, có lẽ tôi muốn anh ta ở lại đây, giúp tôi
kiếm tiền!

“Tôi hiểu rồi, thôi, chúng ta không nói chuyện sư muội của anh

nữa... chúng ta nói chuyện khác đi!” Tôi hắng hắng giọng, “Anh
biết không, tôi là một học sinh, gia đình cũng không giàu có gì, nên
không có nhiều tiền. Nhưng bây giờ hai chúng ta ngày nào cũng
phải ăn, uống, ngủ, nghỉ, phòng anh đang ở mỗi ngày hết năm
mươi tệ, tôi xin nói với anh là, tôi đã hết tiền rồi, tiền phòng hai
ngày nay là phải đi vay bạn bè...”

“Hả? Tiểu Ngư cô nương, cô vất vả quá, sao không nói sớm với

tôi? Tôi sẽ đi ngay, không làm liên lụy tới cô nữa.” Thượng Quan
Cảnh Lăng cau mày, vẻ mặt áy náy, nói xong, liền thu dọn đồ đạc.

“Đừng, đừng... anh hãy nghe tôi nói đã.” Tôi nhanh chóng giữ anh

ta: “Anh như thế này thì có thể đi đâu được chứ? Hơn nữa tôi đâu có
đuổi anh đi. Tôi muốn bàn bạc với anh một chút, chứ cứ thế này
cũng không được, tôi giúp anh tìm một công việc, nhưng phải xem
anh có muốn làm không đã!”

“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!” Thượng Quan Cảnh Lăng

không ngần ngại trả lời, nhưng vừa nói xong, ánh mắt anh ta trở
nên ủ rũ, lại có chút lo lắng nữa: “Nhưng, tôi có làm tốt được công
việc đó không? Liệu có gây thêm phiền phức cho cô không?”

“Không đâu, công việc này anh nhất định sẽ làm được, thậm chí

làm rất tốt!” Tôi vỗ vỗ vai động viên anh ta: “Chính là làm huấn
luyện viên dạy võ thuật cho trường chúng tôi, anh sẽ dạy võ cho các
bạn học sinh!”

“Thế à? Vậy thì tốt quá, làm cái khác thì tôi không chắc, chứ

dạy võ công thì chẳng khó gì với tôi cả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.