CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 120

“Thư giãn một chút, anh căn cứ theo tình hình rồi trả lời. Vòng

trước anh được điểm tối đa, vòng này anh không được điểm cũng
không sao!” Tôi vỗ vỗ vai của Thượng Quan Cảnh Lăng an ủi anh ta:
“Nhưng vừa rồi rốt cuộc câu hỏi là gì vậy?”

Thượng Quan Cảnh Lăng chau mày, đỏ mặt nhìn tôi: “Trên đó vẽ

một bức tranh, một bức tranh sơn thủy, trong đó có một con chim ở
trên một cành cây, nhưng con chim đó còn to hơn cả ngọn núi, rồi ở
dưới viết một dòng chữ, anh không biết...”

“Đó là cho mọi người thưởng thức và nhận xét một bức tranh.”

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng chen vào. Tôi quay đầu
lại, hóa ra là Tả Mạc Phong không biết từ bàn giám khảo đi xuống
đây từ lúc nào.

Oái, không nhầm đấy chứ! Phỏng vấn huấn luyện viên dạy võ,

sao lại cho người ta thưởng thức và nhận xét tranh? Chẳng hiểu là chủ
ý của ai nghĩ ra nữa!

“Tôi muốn nói là, tưởng anh sao mà có thể thông minh đến

thế, để giấy trắng không viết gì, hóa ra là “chó ngáp phải ruồi”.”
Tả Mạc Phong cười mỉa mai, rồi lại quay đầu nhìn tôi, hạ giọng nói:
“Nếu... Tôi nói là nếu, lát nữa mẹ tôi hỏi cô cái gì, thì cô nhất định
phải trả lời cho cẩn thận đấy!” Hình như hắn ta đoán được ý nghĩ
vừa rồi của tôi, bổ sung thêm một câu: “Thưởng thức và nhận xét
tranh là câu hỏi của tôi đấy!”

Hả? Tả Mạc Phong ra câu hỏi? Đúng là biến thái, chỉ có kẻ biến

thái mới nghĩ ra câu hỏi biến thái như vậy!

Nhưng, đợi đã, hắn ta vừa nói gì? Mẹ hắn ta hỏi tôi? Sao mẹ

hắn ta lại hỏi tôi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.