CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 136

“Rốt cuộc thì các người cười cái gì vậy?” Tôi day day huyệt thái

dương, nhẫn nhịn hỏi.

Đại Lực đứng thẳng người lên, xoa xoa bụng, rồi chậm rãi mở

miệng nói: “Là thế này, cuộc thi này đã tổ chức năm lần liên tục
rồi, mà trường Phác Thiện chúng ta cả năm lần liền đều xếp thứ
nhất.”

“Oa! Thật à? Quá là giỏi!” Tôi thực sự muốn chạy đến hôn mỗi

người một cái, nói như vậy thì chắc chắn là tôi chiến thắng một
trăm phần trăm rồi còn gì?

“Haha, xếp thứ nhất từ dưới lên!” A Ngũ và Đại Lực lại cười nắc

nẻ, còn tôi thì cứ đứng ngây người ra nhìn họ chẳng kịp phản ứng gì.

Hả? Gì cơ? Không đến mức tệ như vậy chứ?

Tôi bỗng có một dự cảm không hay, nhưng tôi vẫn còn có Thượng

Quan Cảnh Lăng nữa. Tôi hoàn toàn tin tưởng là “thầy giỏi thì trò
cũng giỏi”,với tài nghệ của anh ấy thì những học sinh của anh ấy
cũng sẽ là những cao thủ. Hừm, những giáo viên trước đây nhất định
toàn là những “bị thịt”.

“Đúng rồi, còn một điều nữa, cuộc thi này là cuộc thi đấu giữa

các trường với nhau, không phải là cuộc thi giành cho một cá nhân, vì
vậy yêu cầu mỗi trường phải biểu diễn một tiết mục võ thuật, mỗi
một tiết mục phải có ít nhất mười người tham gia!” A Ngũ bổ sung
thêm lời của Đại Lực: “Mà trường chúng ta hầu như không có ai giỏi
võ cả. Hiện nay người trong Câu lạc bộ võ thuật đều là những người
hoàn toàn mới trong giới võ thuật, cho nên...”

Hả! Vậy sao? Tôi lo lắng nhìn Tả Mạc Phong, nào ngờ hắn ta

chẳng thèm nhìn tôi một cái, thản nhiên bước ra ban công như không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.